Nhìn thấy cô ta như vậy, Mạc Phong đột nhiên có chút đau lòng, chỉ có những người thiếu cảm giác an toàn mới lập tức nhận lỗi và xin lỗi khi nhìn thấy sắc mặt người khác hơi khác thường.
Cô gái này nhất định có tâm sự.
“Được rồi, khi nào có thời gian tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện trước đây của mình!”, Mạc Phong quơ quơ đầu ngón tay, một bông hồng đẹp đẽ chợt xuất hiện: “Tôi đói rồi”.
An Nhiên cầm lấy bông hoa hồng mà không hề hỏi nó ở đâu ra.
Bởi vì cô ta biết rằng nếu vạch trần loại ảo thuật này thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cô vừa ngưỡng mộ vừa tò mò về người đàn ông trước mặt!
Rose Heaven ở phía tây Giang Hải.
Nhà hàng cặp đôi nổi tiếng.
Khi xuống xe, Mạc Phong cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, người ra người vào đều là từng đôi, có vẻ như họ đều là tình nhân hoặc là vợ chồng.
Anh và An Nhiên ở đây ăn trưa, luôn cảm thấy có chút không phù hợp cho lắm!
“Từ lâu tôi đã nghe nói bò Kobe ở Rose Heaven rất ngon, nhưng chưa có ai đi cùng tôi, anh… không phiền chứ?”, An Nhiên cúi gắm mặt nói với vẻ ngại ngùng.
Khi nói điều này, cô ta cứ như không có chỗ nào để đặt tay, rõ ràng là do cô ta quá căng thẳng.
Mạc Phong cố nén không cười thành tiếng, bây giờ thật sự không có nhiều cô gái ngây thơ như thế này.
“Không đầu, tôi chưa ăn thịt bò Kobe bao giờ”.
Đôi mắt đẹp của An Nhiên lập tức trở nên rực sáng, hai người lần lượt bước vào nhà hàng.
Bên trong có tiếng nhạc, khi bước đến trung tâm nhà hàng, ánh đèn liền trở nên dịu nhẹ.
Xung quanh vẫn có tiếng nhạc nhẹ say sưa, chẳng trách nhà hàng cặp đôi lại có thể nổi tiếng như thế này ở Giang Hải, cách bài trí vừa mang tính chất hướng nội của phương Đông, vừa mang hơi hướng châu Âu. Đọc truyện hay trêи TruyệnApp
Nhưng nói thực.
Thịt bò này… không dám tâng bốc, Mạc Phong nhai mãi cũng không đứt được, nó kém xa so với bít tết Trump ở châu Âu.
Vốn dĩ, Mạc Phong không định để phụ nữ phải trả tiền, nhưng An Nhiên đã giả vờ đi vệ sinh sau khi ăn rồi thanh toán tiền luôn.
“Thực xin lỗi, tôi không biết thịt bò ở đây tệ như vậy, lần sau mời anh ăn tôm hùm nhé…”, An Nhiên hình như cũng thấy Mạc Phong không thích món thịt bò này cho lắm, ăn được nửa tiếng thì có đến hai mươi phút anh phải xỉa răng.
Anh khẽ lắc đầu cười khúc khích: “Không cần đầu, không cần đầu, thực ra ăn gì không quan trọng, mà quan trọng là đi ăn với ai! Hay là thế này đi, lần sau tôi sẽ đưa cô đến nơi vừa rẻ vừa rất ngon nhé!”
“Anh… là người ở Giang Hải à?”
Mạc Phong gượng cười: “Tôi sống ở thành phố này cũng được một thời gian rồi, không phải là người địa phương, nhưng tôi đã trải qua tuổi thơ ở đây!”
Trong sự hỗn loạn năm đó, nhà họ Mạc nhà tan cửa nát, Mạc Phong mới bốn tuổi chạy trốn đến Giang Hải dưới sự giúp đỡ của người chủ câm, từ đó mai danh ẩn tích.
Mỗi khi Mạc Phong muốn hỏi về quá khứ, người chú câm sẽ quát anh, cắt ngang ý muốn tiếp tục hỏi của anh.
Anh ở lại Giang Hải đến năm mười ba tuổi cho đến khi người chủ câm qua đời, Mạc Phong mới có kế hoạch khác là rời khỏi Giang Hải. Vì vậy đã mười năm rồi anh không trở về!
An Nhiên vốn dĩ muốn tiếp tục hỏi thêm, nhưng cuối cùng cô ta đã kìm nén lại sự tò mò của mình.
“Còn một lúc nữa mới vào làm, hay là … chúng ta đi chơi bi-a đi?”
Mắt Mạc Phong sáng lên, lâu lắm rồi anh không chơi bi-a.
“Cô biết chơi sao?”
Cô gái xấu hổ cúi đầu, rụt rè nói: “Ừm… một chút.”
Hai người đến một câu lạc bộ bia, có lẽ do người ta đã vào làm hết nên không có ai ở đây cả, có điều yên tĩnh cũng khá tốt.
Mạc Phong không thích nơi quá ồn ào, rồng làm sao có thể chơi đùa cùng hạng tôm tép được?
Anh và An Nhiên tìm được vị trí chính giữa và bắt đầu chơi.
Sau mười hiệp, anh không ghi được bàn thắng nào, còn An Nhiên thì vào lỗ liên tục.
Hoang mang quá!
Nói là chỉ biết một chút thôi mà?
Từ đầu đến cuối, Mạc Phong còn không đụng nổi tới quả bóng đen, toàn bị An Nhiên chọc gậy vào lỗ.
Thế này đâu phải chỉ là biết một chút, rõ ràng là kỹ thuật quá đỉnh, sắp bắt kịp tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Mạc Phong chỉ mới bắt đầu phát cầu, còn sau đó gần như không có chuyện của anh nữa rồi, thậm chí anh còn không chạm được vào quả bóng.
“Tôi… tôi xin lỗi, nhất thời không kiềm chế được… Chúng ta tiếp tục đi, ván sau tôi nhường anh.…, An Nhiên đứng trước mặt anh nũng nịu nói như con thỏ nhỏ bị thương.
Có thể cô ta không định phô trương kỹ năng của mình, nhưng những lời này của cô ta khiến Mạc Phong nghe có chút thót tim.
Chơi bi-a mà con gái phải nhường mới có thể chạm được vào quả bóng?
Sau này chuyện này truyền ra ngoài có phải mất mặt không!
Mạc Phong khẽ sờ đầu cô ta: “Cô khá giỏi đó, trước đây có học qua không?”
An Nhiên lè lưỡi một cách tinh nghịch, cười xấu xa nói: “Trước đây tôi từng là á quân môn bi-a cấp tỉnh ở trường đại học. Đáng lẽ tôi có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng tôi không thích biến sở thích của mình thành công cụ kiểm tiền”.
Suýt nữa thì trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, Mạc Phong thực sự nghi ngờ không biết cô gái này có phải được ông trời đặc biệt phải đến để trêu chọc anh không!
Anh cảm thấy có chút bất lực, bị con gái đánh cũng không có sức đánh trả.
Lúc này, trước cửa có một nhóm người đi vào, tất cả đều mặc đồ đen.
Tên cầm đầu là một người to béo gần một trăm cân, chắc là để tỏ ra mình là đại ca nên hắn mặc một chiếc áo phông màu trắng, như vậy trông sẽ khác với những tên khác.
“Hôm nay khá tốt đấy nhỉ, không có ai cả, đỡ cho ông đây phải bao cả quán!”, tên mập đi đầu nhếch mép nói.
Tên mập này bắt chước cách đi của một diễn viên nổi tiếng, nhưng nếu không phải người chuyên nghiệp thì tuyệt đối đừng có học theo. Bởi vì sẽ rất dễ bị đánh bởi những người ghét làm màu!
Nếu phía sau tên mập này không có nhiều người như vậy, chắc là hắn đi trêи đường phải bị đập cho mấy lần rồi! Đọc truyện hay trêи TruyệnApp
Một cậu em bên cạnh dường như nhìn thấy Mạc Phong và An Nhiên đang chơi bi-a cách đó không xa, liền nhanh chóng nói nhỏ vào tại tên mập vài câu.
“Hi hi, khá lắm! Cô gái này thật không tồi!”, tên mập nhìn thân hình An Nhiên từ trêи xuống dưới, quyến rũ mê người, thân hình lấp ló dưới chiếc váy ren quả thực khiến người ta phải hộc máu!
“Đi! Các anh em lại gặp cô gái đó nào!”
“Đi thôi!”
Mạc Phong lúc này đẩy gậy qua, dù đánh trúng quả bóng đen nhưng vẫn không vào lỗ, đành lắc đầu bất lực.
“Không sao, thật ra lâu rồi tôi cũng không chơi, kỹ thuật cũng hơi giảm rồi.” An Nhiên gượng cười, nhưng khi cô ta nói xong liền cúi đầu ngại ngùng.
Vốn dĩ cô ta muốn an ủi anh, nhưng tại sao luôn có cảm giác càng nói càng tệ hơn nhỉ!
Như thế này mà cô ta nói là giảm á?
Đánh đến giờ này phải nói là gần như bách phát bách trúng!
“Người đẹp, đánh bóng với tên vô dụng này chi bằng đánh với anh còn hơn”.
Đột nhiên…
Một giọng nói ồm ồm vang lên từ phía sau, An Nhiên cảm thấy dường như có một bàn tay chạm đến mép đùi mình.
Cô ta sợ tới mức run lên, vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặt toàn là thịt đang đứng trước mặt mình, ánh mắt xấc xược liếc về phía ngực cô.