Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 514

Nhìn bóng lưng người đàn ông mặc đồ đen rời đi, Mạc Phong luôn cảm thấy chân của người đó có gì đó không ổn, là một tên què!

Lẽ nào luồng khí sát khí anh cảm nhận được vừa rồi tỏa ra từ một tên què?

“Chú, chú đang nhìn gì vậy? Có ai ở đó đâu?” Tống Tư Tư bước đến từ phía sau, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Mạc Phong lúng túng vò đầu: “Tôi… Chắc tôi nhìn nhầm…”

Sau đó, anh liền theo chân cô bé vào công viên giải trí, cùng cô lên tàu cướp biển và tàu lượn siêu tốc.

Cũng không biết mình già đi hay sao nhưng Mạc Phong lại cảm thấy tim đập nhanh và thở hồn hến.

“Quái! Sao tim đập nhanh thế! Lúc nhảy xuống từ vịnh Hồ Hiệp cũng đâu có kinh hồn bạt vía đến mức này đâu!”, sau khi xuống tàu lượn, anh cứ ngồi xổm bên đường, tay ôm ngực, thở phều phào.

Anh bị doạ cho sợ không nhẹ, nhưng Tống Tư Tư ở phía sau vẫn cười khúc khích.

“Chú, đừng nói là chú bị cao huyết áp nhé?”

Mặt Mạc Phong đỏ bừng, anh đường đường là một Minh Vương, đã quen với chém giết chết chóc, nhưng lại bị một cô nhóc coi thường.

“Nhóc mới bị cao huyết áp ấy! Tôi còn trẻ như vậy, làm sao bị cao huyết áp được?”, anh cúi người nhìn cô nhóc, nói với vẻ bực dọc.

Tống Tư Tư cười đến run người: “Chú, chú phải thừa nhận là mình già rồi chứ! Chú nói xem từng này tuổi rồi mà còn lên mặt, không sợ một ngày nào đó bị vẹo sống lưng à? “

““Nhóc…!”

Từ trước đến nay, Mạc Phong luôn là người chọc tức người khác, nhưng lúc này anh lại không làm được gì cô nhóc.

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận mà, đợi đến ngày mai là ổn!”

Đến khi Mạc Phong bình tĩnh lại thì Tống Tư Tư cũng không biết mình đã leo lên ngựa đá từ lúc nào.

“Chú! Mau chụp ảnh cho tôi!”

Chụp ảnh?

Có người dám để cho trai thẳng chụp ảnh hả?

Mạc Phong lấy điện thoại ra, cúi người, cố gắng hết sức để tìm góc chụp đẹp một chút, bởi vì anh biết cô nhóc này sau khi chụp ảnh chắc chắn sẽ chỉnh sửa lại, sau đó còn phải Photoshop. Ai mà xinh thì chỉ cần sửa qua là được, nhưng cô nào trông không đẹp lắm thì có khi chỉnh đến mức đến mẹ ruột cũng không nhận ra được.

Tách!

Sau đó là tiếng máy chụp ảnh vang lên, Mạc Phong xua tay cười khúc khích: “Xong rồi!”

“Chú đừng xóa, tôi xuống ngay!”

Tống Tư Tư vừa nói vừa trèo xuống từ ngựa đá.

Chả hiểu cô nhóc làm cách nào mà lại trèo lên được con ngựa đá cao như vậy. Bên dưới con ngựa đá cao khoảng hai mét có một bậc thang bằng đá, mà con ngựa đá vốn cao hơn một mét.

Vì vậy, Tống Tư Tư bây giờ đang cách mặt đất hơn ba mét. Thân thủ của cô nhóc này cũng được đấy chứ, anh thực sự tò mò cô nhóc leo lên kiểu gì Quả nhiên dù là con gái hay phụ nữ thì đều là sinh vật kỳ lạ, giây trước còn nói ngay cả nắp chai cũng không thể vặn được, nhưng giây sau lại có thể gõ vỡ cả đầu người ta.

Mấy bạn nữ cứ nói say thì say, nhưng nóc hết hai ba chai thì mình đã say còn người ta thì vẫn vô tư!

“Nhóc chậm lại đi, cần thận ngã!”, Mạc Phong nhìn đôi chân xinh đẹp của cô nhóc từng chút từng chút tụt từ trên ngựa đá xuống mà không khỏi cảm thán.

Tống Tư Tư quay đầu lại, cười nhẹ nói: “Không sao, trước đây tôi thường xuyên trèo lên đây!”

Bịch!

“AI”

Còn chưa dứt lời, tiếng hét của Tống Tư Tư đã vang đến, cô nhóc ngã thẳng khỏi con ngựa đá cao hai ba mét, nếu có tiếp đất được thì cũng bị sái cổ chân.

Nhưng khi cô nhóc ngã xuống, trọng tâm của cô nhóc lại không ổn định, chắc chắn sẽ ngã đập đầu hoặc ngã ngửa rail Dù ngã kiểu gì thì cũng lớn chuyện, nếu xảy ra có chuyện gì, bố cô nhóc là Tống Khánh Phong cũng sẽ nghĩ rằng anh đã khiến con gái ông ta thành ra thế này.

Tới lúc đó ông ta mà liên kết với Tống Thanh Sơn, thì dù anh có mọc cánh cũng không thể trồn thoát khỏi thành phố Long Môn.

“Chú!”

Tống Tư Tư vội vàng kêu lên.

Mạc Phong cắt điện thoại vào túi, chạy như bay tới chỗ cô nhóc, cơ thể anh vừa di chuyển, người qua đường đứng phía trước chỉ cảm thấy như bên cạnh có một cơn gió thoảng qua.

Anh bước lên bậc thang đá rồi nhảy lên!

Lúc này, tóc của Tống Tư Tư đã xõa xuống sàn và bậc thang đá, nhưng cơ thể của nhóc lại lơ lửng trên không.

Cô nhóc còn đang lơ lửng trong không trung đã được Mạc Phong ôm vào lòng kiểu công chúa.

Cơ thể anh lại nhảy vọt ra xa hai mét, tốc độ nhanh như chớp nhưng lại hết sức nhẹ nhàng!

Người bình thường còn không thể tự mình nhảy lên hai mét, huống chỉ lúc này Mạc Phong còn ôm một người khác.

Những người qua đường đứng xung quanh thực sự chết lặng.

“Chuyện gì thế này? Anh chàng vừa rồi biết bay à2”

“Không biết nữa, tôi còn tưởng rằng cô gái đó chết chắc rồi. Nếu cô ấy ngã xuống, kiểu gì cũng sẽ đập đầu xuống đất, nhẹ cũng phải chấn thương sọ não. Anh chàng vừa rồi từ đâu ra vậy?”

“Chạy nhanh khiếp đi được! Anh ta xuất thân từ rạp xiếc đấy à2”

Đám đông vẫn trầm ngâm về chuyện ban nãy, nhưng Mạc Phong đã ôm Tống Tư Tư đến khu vực nghỉ ngơi của công viên giải trí.

Anh nhẹ nhàng đặt cô nhóc lên ghế gỗ, anh búng trán cô nhóc, bực dọc nói: “Chú già rồi, nhóc còn muốn chú ôm bao lâu nữa hả?”

“Tôi không quan tâm! Tôi sợ, chú ôm tôi đi!”, Tống Tư Tư lại nắm lấy bàn tay đang buông lỏng của Mạc Phong.

Anh đã từng gặp kiểu phụ nữ chủ động, số người bám dính lấy anh cũng không hề ít, nhưng anh không ngờ rằng Tống Tư Tư mới quen anh một ngày đã thích anh đấy chứ?

Các cô nhóc càng nhỏ tuổi thì càng phải đề phòng, mọi người thường vì vẻ ngoài đơn giản đáng yêu mà quên mắt mục đích thực sự của cô nhóc.

Mạc Phong không để ý tới cô nhóc, nhanh chóng rút tay ra, ngang ngược nói: “Đừng giả bộ đáng thương với tôi, đều đã trải đời rồi, có kiểu phụ nữ nào mà tôi chưa gặp chứ?”

“Này! Chú, bộ dáng sao lại không hiểu phong tình như vậy hả? Có biết bao người mong được ôm tôi thế này, vậy mà chú còn không vui sao?”, Tống Tư Tư bĩu môi tức giận nói.

Vù! Đúng lúc này, một bóng đen trong rừng trúc phía sau anh vọt ra.

Vù! Một cây kim bạc phóng ra, xuyên qua vài cây trúc, rồi dừng lại ở cây lớn ngoài cùng, anh bỗng thấy một con chim sẻ bị cây kim bạc đâm xuyên thân.

“Chú, chú lại sao vậy?”, Tống Tư Tư nhìn vẻ mặt kỳ lạ của anh, vội vàng hỏi.

Mạc Phong nghiêm mặt nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Mau về nhà đi! Có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, không, phải nói là đang nhìn chằm chằm tôi!”

Hai lần cảm nhận thấy sát khí! Chắc chắn không phải ngẫu nhiên!

Lẽ nào Vưu Giai Hàng quay lại rồi sao? Anh nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu, kinh mạch ở tay phải của hắn đều bị đứt đoạn, cho dù nối lại cũng phải bảy bảy bốn mươi chín ngày mới khôi phục lại được!

Trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn hắn không thể gây chuyện được, lẽ nào còn có người khác bám theo anh tới thành phố Long Môn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK