Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541

Pằng!

Tiếng súng vang lên.

Người trong một chiếc xe đi bên cạnh bắn một phát đạn vào chiếc Porsche.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là chiếc xe không bị sứt mẻ gì.

“Kính chống đạn à? Đã nói rồi, cô Lục đang ở trên xe! Đừng làm cô ấy bị thương!”, người đàn ông trung niên cầm khẩu 98K kêu lên.

Lúc này bên trong chiếc Porsche.

Mạc Phong cũng nghe thấy tiếng súng vừa rồi. Nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng đạn đập vào tấm kính đằng sau chứ không hề nghe thấy tiếng kính vỡ.

“Đúng là kính chống đạn, thiên kim tiểu thư nhà giàu có khác!”, Mạc Phong cười lạnh lùng.

Lục Ngữ vênh mặt đắc ý: “Xì, chỉ riêng việc ‘độ’ lại chiếc xe này đã ngốn của tôi mười triệu tệ đấy. Tiền độ xe còn đắt hơn cả tiền mua xe. Nên đừng nói là đạn, dù có là bom thì cũng không hề hấn gì.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi!”

“…”

Tống Thi Vũ nhìn tấm biển bên đường bèn kêu lên: “Mạc Phong! Sắp tới thành phố Hổ Môn rồi!”

“Tôi biết rồi!”

Thế nhưng những người phía sau vẫn đuổi theo sát nút.

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng vang lên liên tiếp, thế nhưng không phải bắn vào chiếc xe Porsche.

“Kỳ lạ! Bọn chúng không bắn chiếc xe này mà đi bắn mấy xe đỗ bên cạnh sao?”, Tống Thi Vũ cảm thấy khó hiểu.

Mạc Phong cũng nhìn thấy qua kính chiếu hậu. Xe đỗ bên đường bị đạn ghim vào và phát nổ trong nháy mắt.

“Muốn mượn việc tấn công phát nổ những chiếc xe bên cạnh để ép chúng ta dừng lại. Xem ra là chúng có cân nhắc tới việc cô Lục đang ở trong xe!”, anh nhếch miệng cười.

Lục Ngữ ngẩng đầu trừng mắt nói với anh: “Tôi nói anh có còn liêm sỉ không thế? Nếu là đàn ông thì xuống xe đánh nhau với họ đi, bắt một đứa con gái làm con tin làm gì!”

“Tục ngữ có câu đại trượng phu ứng biến theo thời thế. Có gì phải xấu hổ, người có thể khiến ông của cô phải điều động nhiều người như vậy, ngoài tôi ra thì còn có thể là ai được chứ!”

“Anh…”

Nói cũng đúng thật. Từ lúc Lục Ngữ có thể ghi nhớ thì hầu như không có ai dám tỏ ra bất kính với ông nội. Mặc dù cô không biết giữa hai người này xảy ra chuyện gì nhưng gã này có thể thoát ra khỏi thành phố Hải Môn, thoát ra khỏi tầm ngắm của họ thì chứng tỏ anh không hề đơn giản.

“Này! Sao người của ông tôi cứ đuổi theo anh không chịu buông vậy?”

Trước đó cô cứ tưởng ông nội mình hay tin cô bị bắt nên đã cử người đuổi theo. Nhưng sau đó thấy có vẻ không phải vậy. Bởi vì người đuổi theo phía sau mỗi lúc một đông, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng cuốn theo nhiều tuyết và trở nên to hơn.

Điều đó chứng tỏ trước khi gặp cô, Mạc Phong đã bị đám người này bám theo rồi.

Nhưng anh còn chưa kịp mở lời thì có một âm thanh nặng nề từ bên cạnh vang lên. Chiếc xe bên lề đường bỗng nhiên phát nổ.

Mạc Phong nhìn kính chiếu hậu thì thấy có người đang cầm ống hỏa tiễn trong tay.

“Ối giời! Nhà họ Lục các cô còn có thứ này cơ à?”

Lục Ngữ bĩu môi hừ giọng: “ Đây đã là gì, chúng tôi còn có máy bay trực thăng nữa cơ!”

Vừa dứt lời.

Thì anh nghe thấy tiếng ầm ầm trên đỉnh đầu. Từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chiếc máy bay trực thăng.

“Xin cô đấy, im lặng đi!”, Mạc Phong cảm thấy cạn lời.

Cạch.

Anh bỗng cảm thấy đuôi xe dường như bị một thứ gì đó móc lên.

“Hỏng bét rồi!”

Anh đạp mạnh chân ga, tốc độ của xe đã đạt tới hơn 200km/giờ.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, chiếc xe như mũi tên được kéo căng bởi dây cung, nhưng khi nó cố vươn về phía trước thì bỗng có một luồng sức mạnh kéo nó lại phía sau.

Chiếc máy bay trực thăng bay cao hơn khiến đít xe bị nhấc khỏi mặt đất.

Chẳng bao lâu những chiếc xe đuổi theo phía sau lập tức bao vây chiếc Porsche.

Lúc này Mạc Phong cũng nhấc chân khỏi chân ga, thở dài: “Điều gì tới sẽ tới! Đúng là chạy trời không khỏi nắng!”

Thấy anh dừng xe lại, chiếc máy bay trực thăng mới chịu hạ đuôi xe xuống.

“Thằng nhóc đừng hòng chạy thoát!’, một người đàn ông từ trong máy bay điên cuồng gầm lên.

Cánh cửa xe được mở ra, một kẻ bước xuống với cây 98K vác trên vai.

Pằng!

Anh vừa lách người thì viên đạn bắn vào cửa sổ.

Vụt!

Đồng thời một cây kim bạc cũng được phóng tới hướng vừa nổ súng đâm thẳng vào cổ tay người đàn ông trung niên đang vác khẩu 98K khiến hắn đau đớn làm rơi nó xuống đất.

“Cô Lục, cô không sao chứ?”, một gã đàn ông đầu trọc lực lưỡng nhìn thấy Lục Ngữ bèn kêu lên.

Nhưng cô chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, chỉ nói giọng thản nhiên: “Tôi không sao!”

Lúc này Lục Ngữ phát hiện ra bộ quần áo của mình toàn là máu, cô ngước nhìn lưng Mạc Phong thấy áo anh ướt đẫm máu tươi.

“Này! Sao anh chảy nhiều màu thế, không sợ chết à?”, cô đứng bên cạnh nhắc nhở.

Mạc Phong không cần quay đầu lại cũng biết Lục Ngữ nói mình. Anh chỉ phất tay với vẻ ung dung: “Yên tâm, không chết được!”

Tống Thi Vũ bước xuống xe, thấy cả đám người đông như quân Nguyên vây lấy mình bèn lên tiếng: “Các người thả anh ấy đi, tôi sẽ đi theo các người!”

“Xí! Tưởng mình là người nổi tiếng chắc! Ông cụ Lục thích cô là phúc phần của cô, mẹ kiếp còn không biết điều! Với loại con hoang như cô được ông cụ Lục thưởng thức đã là tốt lắm rồi! Cô tưởng cô có thể quay về được thật sao! Nằm mơ đi!”, một người đàn ông đeo kính khoanh tay cười lạnh lùng.

Tống Thi Vũ lập tức á khẩu.

Mạc Phong đặt kiếm Tàn Uyên xuống, trầm giọng nói: “Mày có giỏi thì chửi lần nữa xem!”

Người đàn ông đeo kính phất tay: “Đồ con hoang! Làm sao? Mày dám đánh tao chắc!”

“Tới đi! Chiến đi! Mẹ nó tao đứng đây đấy, mày có giỏi thì động vào!”

“Thằng mặt búng ra sữa bám váy phụ nữ…Ọe!”

“…”

Ầm Chưa dứt lời thì hắn đã bị đánh bay ra ngoài.

Mảnh kính vỡ ghim vào mắt hắn.

Hắn bị Mạc Phong đấm như muốn lòi cả con ngươi.

Tên đeo kính bay bật ra sau cách đó mấy mét và ngã sõng soài ra đất.

Phù! Phù Mạc Phong thở hổn hển. Vừa rồi cử động mạnh khiến máu sau lưng anh chảy nhiều hơn.

Mặc dù sức tấn công của kiếm Thanh Ly không quá mạnh nhưng vết thương rõ ràng rất sâu và nghiêm trọng. Mười ngày nửa tháng khéo vẫn chưa liền da mất.

Mấu chốt là còn bị chảy máu liên tục. Nếu không kịp thời đến bệnh viện thì có thể chết vì mất máu.

Anh vốn đã dùng nội lực phong bế mệnh môn, máu đã ngừng chảy nhưng hành động vừa rồi lại khiến vết thương bị rách ra.

“Mạc Phong, anh không sao chứ!”, Tống Thi Vũ bước tới, đôi mắt cô rưng rưng khi thấy vết thương trên người anh mỗi lúc một nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK