Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 503

Nghe con gái từ chối ra ngoài ăn, bà Tống liền bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai Tống Thi Vũ và nói nhỏ: “Con luôn nói rằng người nhà không coi con ra gi, lần này họ cho con một cơ hội để kéo mối quan hệ lại gần nhau hơn, sao con còn không ra ngoài? Mẹ thì thôi không ra nữa, trong này còn có rất nhiều việc phải làm, con mau đi cùng bố ra ngoài đi!”

“Nhưng mẹ… Con… con không muốn ăn cùng họ!”, Tống Thi Vũ giậm chân và hừ lạnh nói.

Tống Thanh Sơn tiến lên nắm lầy cổ tay cô: “Đi thôi! Bác cả vẫn đang đợi kia kìa!”

“Tự tôi đi được! Chuyện gì cũng nghe theo bác cả, ông không thể có chút chính kiến của riêng mình được à?”, cô hắt tay bố mình ra, lạnh lùng nói.

Lúc này ở sảnh trước sân.

Tống Thi Vũ chậm rãi từ ngoài cửa đi theo bố cô ra ngoài.

“Nào nào nào! Thi Vũ mau tới đây!”, Tống Thanh Sơn vỗ tay, nhiệt tình nói.

Vẻ mặt của ông ta thật sự khiến người ta nhìn thấy mà buồn nôn, trước mặt một kiểu, đằng sau một kiểu, có trời mới biết lúc này ông ta nhiệt tình với Tống Thi Vũ như vậy là đang tính toán điều gì.

Cô kéo ghế ngồi xuống, nhưng người phụ nữ trung niên bên cạnh lại không vui: “Loại hèn mạt, ngồi xa tao ra, nhìn thấy mày là thấy phiền. Trông bộ dạng như con hồ ly tinh, ngoài việc dụ dỗ đàn ông thì còn biết làm gì?”

“Câm miệng! A Phượng, xin lỗi Thi Vũ đi! Nói thế nào con bé cũng là cháu gái của bà mà bà lại mắng nó như vậy à!”, Tống Thanh Sơn tức giận hét lên.

Tất cả mọi người đều sững sờ, người phụ nữ trung niên vừa chửi bới cũng sững sờ: “Anh cả, anh làm sao vậy? Nó vốn là đồ hèn mạt mà, nó chỉ là lỗi do chú ba uống say rồi gây ra thôi, không đáng sống trên cõi đời này. Giờ lại còn bảo nó ăn cơm cùng với chúng ta, thật không biết là phúc khí đã tu bao đời nữa!”

Nghe vậy, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy, cúi đầu cười nhạt: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi còn có việc trong bếp chưa làm xong!”

“Đủ rồi!, Tống Thanh Sơn tức giận đập bàn.

Mọi người vẫn đang ăn trong sân đổ dồn ánh mắt về đó, nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu.

“Từ nay về sau, nếu ai không tôn trọng Thi Vũ, thì có nghĩa là người đó không tôn trọng Tống Thanh Sơn tôi. Nếu ai nhằm vào con bé thì tôi sẽ nhằm vào người đó. Nghe đã hiểu chưa hả? A Phượng, xin lỗi đi!”

Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nhìn ông ta và nói: “Anh cả…”

*Xin lỗi”, Tống Thanh Sơn lại lạnh lùng hét lên.

Đừng nói là mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ngay cả Tống Thi Vũ cũng không hiểu nỗi, trong lòng ông bác này đang tính toán gì vậy?

“Xin…xin lỗi…”

Tống Thi Vũ vội xua tay nói: “Mợ hai đừng nói như vậy, không sao đâu!”

“Thôi được rồi, mọi người đều là người một nhà, sau này đừng đầu qua đấu lại nữa, sẽ làm tổn hại đến quan hệ!”, Tống Vạn Sơn cũng vội vàng cười khổ.

Tống Vạn Sơn ngây thơ, thật sự cho rằng những người trong nhà này đã tiếp nhận Tống Thỉ Vũ liền vui vẻ, chủ động rót rượu: “Nào, anh cả, em rót rượu cho anh!”

Họ tùy tiện tán dóc, chủ yếu là hỏi Tống Thi Vũ làm gì ở Giang Hải, hỏi cô ấy đi làm như thế nào, phát triển ở Giang Hải ra sao, còn nói muốn phát triển thế lực của nhà họ Tống đến tận Giang Hải.

Trong khoảng thời gian Tống Thi Vũ rời khỏi Giang Hải, có lẽ cô ấy không biết giờ ở Giang Hải, Mạc Phong mới là người có tiếng nói cuối cùng. Nếu không được sự đồng ý của anh thì ngay cả cửa thành phố Giang Hải người nhà họ Tống cũng không thể bước vào.

Nhưng cô luôn cảm thấy rằng trong lời nói của Tống Thanh Sơn còn chứa đựng hàm ý khác!

“À… Thi Vũ này, thằng nhãi kia, à không không, chính là người bạn đến gặp cháu hôm nay, rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy?”

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Những gì ông ta làm trước đó chẳng qua chỉ là để che giấu, cái ông ta muốn hỏi chính là câu nói phía sau này.

Tống Thi Vũ ngượng ngùng cười: “Là bảo vệ của công ty cháu…”

“Bảo vệ? Cháu đừng đùa nữa, bản lĩnh của cậu ta như thế sao có thể chỉ là bảo vệ được!”, Tống Thanh Sơn phản bác ngay lập tức.

Ngay cả Sở Nam Thiên cũng nói rồi, kỹ năng của đứa trẻ đó là không thể dò được, hơn nữa luôn cảm thấy trong cơ thể anh có một loại nội lực mãi mãi không thể dùng cạn!

Loại phương pháp tu luyện nội công đặc biệt này nhát định là của một cao nhân nào đó, cho nên ông ta lo lắng không biết có phải Mạc Phong là đệ tử thân truyền của một ông lớn nào đó hay không, Tống Thanh Sơn cũng muốn làm rõ chuyện này với Tống Thi Vũ nên mới khách sáo với cô như vậy.

“Cháu không biết anh ta có lai lịch khác hay không. Cháu chỉ biết anh ta là một nhân viên bảo vệ trong công ty cháu thôi. Bác cả, bác cũng đừng lo lắng nhiều như vậy. Cháu hứa là ba ngày nữa anh ta sẽ không xuất hiện ở nhà họ Tống nữa!”, Tống Thi Vũ khẽ cười, ngượng nghịu nói.

Nếu như ngay cả Tống Thanh Sơn cũng có thể cảm thấy Mạc Phong không tầm thường, Tống Thi Vũ và anh đã ở chung một mái nhà lâu như vậy, làm sao cô có thể không biết được chứ.

Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng với việc anh đã trực tiếp giải quyết được toàn bộ những chuyện rắc rối xảy ra trong công ty, đó đều là những chuyện mà Mục Thu Nghi vẫn luôn đau đầu từ lâu mà chưa giải quyết được. Để anh xử lý thì chỉ mất vài ngày thôi, trong ngoài đều tươm tất đâu ra đấy.

Loại năng lực này làm sao người thường có thể có được, nhưng sở dĩ cô không nói ra là vì sợ Tống Thanh Sơn cảnh giác với anh mà giết anh.

“Thật sự chỉ là một nhân viên bảo vệ? Một nhân viên bảo vệ có thể có kungfu lợi hại như vậy sao? Ngay cả chú Sở của cháu cũng không chống lại được cậu ta! Công ty cháu tuyển những thể loại bảo vệ gì vậy?”, Tống Thanh Sơn lúc này cau mày nói.

Có lẽ ông ta cũng đoán là Tống Thi Vũ cố tình nói như vậy, nhưng thực tế cô ấy không hề nói dối.

Mạc Phong quả thực chỉ là một nhân viên bảo vệ ở Giang Hải!

Tống Thi Vũ lúng túng cười: “Anh ta từng đi lính hai năm, vậy nên tuổi trẻ hừng hực khí thế mới manh động như vậy. Cháu đã nói anh ta đừng có nhúng tay vào chuyện này nữa rồi, có lẽ anh ta sẽ tự mình quay về Giang Hải thôi”.

“Hy vọng như vậy! Cháu phải biết là nhà họ Lục không dễ dây vào, nếu làm cho ông cụ Lục không vui, đừng nói là thằng nhóc đó phải chịu thiệt mà ngay cả nhà họ Tống chúng ta cũng vậy luôn!”, Tống Thanh Sơn đanh mặt lại nói.

Cái này gọi là vừa đánh vừa xoa, trước tiên người ta sẽ cho bạn một cái kẹo, sau đó mới đe dọa bạn!

Cho dù Tống Thanh Sơn không nói vậy, Tống Thi Vũ cũng hiểu được đạo lý này. Nhà họ Lục là một gia tộc lớn ở vùng duyên hải, hơn nữa ông cụ Lục nắm giữ quyền lực rất lớn, nếu đường ra bị chặn, Mạc Phong dù có chạy trồn ra biển cũng sẽ bị bắt lại thôi.

Mạc Phong đã có thể nghìn dặm xa xôi đến tận đây đã khiến cô rất vui rồi, cô sẽ không bao giờ để anh dính vào chuyện này nữa.

“Cháu…cháu biết…”, Tống Thi Vũ bát đắc dĩ gật đầu.

Đừng nói là cô bất đắc dĩ, đổi lại là ai thì cũng sẽ không bằng lòng thôi. Để cô đi làm vật hi sinh, nhưng cuối cùng bản thân cô lại không hề có được một chút lợi ích nào, cô hoàn toàn chỉ là một công cụ trao đổi lợi ích của họ mà thôi.

Cả một gia đình lớn đang dùng bữa tại bàn ăn, nhưng Tống Thi Vũ hoàn toàn không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, mà cô cảm thấy họ rất xa lạ.

Họ chỉ sợ rằng hôm đó Mạc Phong sẽ đột ngột ra mặt làm loạn và phá vỡ kế hoạch của họ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK