Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 907

Nếu có chắc cũng chỉ có cơm thôi! Dù sao đồ ăn trong túi nhiều như vậy, không ăn cũng uổng, ăn một chút cho nhẹ túi, để bớt gánh nặng cho mọi người.

Sở Nam Thiên từ trong túi lấy ra một ít ngũ cốc của Puya, sau khi mở ra thì có đồ uống liền, bánh quy, phô mai, cơm bò ăn liền, xúc xích nướng chân không lớn, có thể nói là rất phong phú.

Mỗi người một hộp lương thực, Mạc Phong cũng mở một hộp lẩu ăn liền ra, có vài thứ đơn giản, một lát sau, cả phòng đều mang mùi thơm thoang thoảng.

Lúc này, Triệu Vô Cực nhẹ nhàng kéo tay áo Mạc Phong nói nhỏ: “Thiếu chủ… chúng ta … không ăn nhiều quá rồi đấy chứ? Không biết sẽ ở trong này bao lâu. Đồ ăn có thể sẽ không đủ mất!”

Lương thực được coi là đồ cao cấp nên ở hết chỗ của Mạc Phong.Ban đầu định ăn bánh quy cho tới khi chán thì mới cải thiện bằng cơm canh, hơn nữa hai người mới được ăn một phần. Hôm nay mỗi người một phần, lại còn ăn rõ lắm các loại khác nữa.

“Ông nghe chuyện đập nồi chìm thuyền chưa?!”, Mạc Phong ngoái đầu cười nhẹ: “Đã tới rồi thì tôi không muốn quay về với bộ dạng y nguyên đâu. Yên tâm ăn đi. Tôi không tin là ở cái Nam Khương lớn như vậy mà không tìm được đồ ăn!”

Triệu Vô Cực vẫn còn định nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ một hồi lại thôi không nói nữa, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không chừng ngày mai sẽ chết cũng nên, nếu chết không phải là bị thiệt sao? Chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon thế mà lại không được ăn.

Lúc ăn thì nên ăn lúc uống thì nên uống, đừng dồn hết mọi thứ vào lòng, đây là chân lý đấy!

“Thơm quá, đây có phải là thức ăn thế giới bên ngoài của mọi người không?! Trước đều nói bên ngoài Nam Khương còn có những phồn hoa đô thị, đúng không?! Nó có khác gì với chúng tôi không?!”, Hoàng Doanh tò mò nhìn Mạc Phong rồi nói.

Mặc dù mười tám trại Nam Khương cô lập với thế giới bên ngoài, nhưng cũng đã nghe nói đến thế giới bên ngoài, có lẽ nhiều người không biết, trên thực tế, con đường để vào Nam Khương và đi ra ngoài chính là cái hồ tựa vào núi kia.

Tất nhiên, có thể có những cách khác để đi ra ngoài, nếu không có đám người Mạc Phong lớ ngớ tìm ra thì e rằng họ cũng sẽ không tin rằng có một cái hang dưới đáy hồ.

Nhiều người có thể cả đời không ra khỏi thôn, nhưng họ cảm thấy như chốn bồng lai tiên cảnh. Đúng như Đào Uyên Minh đã viết, không biết đêm nay là năm nào!

Nếu luật pháp và trật tự trị an ở đây tốt thì đương nhiên sẽ là một nơi thần tiên khiến người ta muốn hướng đến.

Vì có thể nhìn thấy được nên Hoàng Doanh có tâm trạng rất tốt, cũng có thể là đồ bọn họ mang đến khá ngon, tóm lại là nói chuyện rất rôm rả, tiếng cười không ngớt.

Vui vẻ cười đùa đến khuya, đám người kia cũng không kéo đến nữa.

“Nhân tiện, Nam Khương đã xảy ra chuyện gì vậy?! Trước nghe nói, bên trên muốn cải tổ lại bộ máy lần nữa là sao?!”, Mạc Phong nhìn vẻ khó hiểu hỏi.

Lúc trước Vưu Giai Hàng cũng đã từng nói như vậy, vốn dĩ quyền lực của Nam Khương nằm trong tay bà của Bạch Doanh, nhưng bây giờ xem như rơi vào tay kẻ khác, dù có đánh thế nào thì người dân vẫn chịu khổ.

“Tôi cũng không rõ, nhưng nghe nói thiếu tư mệnh có vẻ bị quản thúc, trước đây việc lớn bé gì cũng do thiếu tư mệnh đứng ra quản lý, bây giờ trị an hỗn loạn không ai quản”, Hoàng Doanh cũng không ngại ngần mà chia sẻ hết toàn bộ sự việc.

May mà cô ấy gặp được đám người Mạc Phong, nếu cô ấy ở cái phồn hoa đô thị ngoài kia, cô gái đơn thuần như vậy nhất định sẽ bị lừa gạt!

Mạc Phong vừa ăn vừa hỏi: “Họ của thiếu tư mệnh có phải là Bạch không ?!”

“Không phải Bạch, họ Khương, tên Khương Na. Mười sáu tuổi đã làm chỉ huy trẻ của mười tám trại Nam Khương, phụ trách an ninh khu vực. Trong thời gian cô ấy quản lý, hầu như không có ai phải vào phòng giam. Bao nhiêu năm như vậy rất ít thấy có trộm cắp, nhưng thời gian này trộm cướp xảy ra như cơm bữa, nên chắc chắn là thiếu tư mệnh xảy ra chuyện rồi!”

“…”

Dường như bên trong và bên ngoài Nam Khương đều giống nhau, nó có đầy đủ chế độ thưởng phạt giống như quốc gia cổ xưa, cũng như các phòng giam riêng, không hề khác biệt so với bên ngoài, chỉ cần không ra khỏi núi, hệ thống bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng đến nơi đây.

Đám người Mạc Phong suýt mất mạng khi lên núi, hơn nữa nơi này cũng chỉ là một vùng đất man di mọi rợ, cho nên cho dù biết mười tám trại Nam Khương, bên trên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Diện tích nhỏ không đủ căn cứ nên đã biến nơi đây thành khu tự trị.

“Vậy …… cô biết Bạch Doanh không?!”

Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hoàng Doanh ngay lập tức trở nên trùng xuống.

“Anh biết Thánh nữ sao?!”, cô ấy nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt kinh ngạc, tựa hồ như đã đoán được điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK