**********
Nhớ lại lần trước cũng xảy ra chuyện tương tự, nhưng đó là do tổ chức châu Âu xâm nhập vào Hoa Hạ.
Lẽ nào lần này bọn chúng quay lại sát phạt nhanh vậy sao?
Lần trước tổng bộ của Huyết Trích Tử tại Giang Hải đã bị Mạc Phong đánh sụp, không có lý do gì mà chúng hồi phục nhanh như vậy.
Anh quay lại thì thấy Giang Hải cũng đang nhìn mình chăm chăm.
Cả hai đều nghĩ về cùng một vấn đề.
“Đội trưởng, anh nói xem có phải phía bên châu Âu lại tìm tới rồi không?”, Giang Tiểu Hải nhìn anh với vẻ khác thường.
Mạc Phong vuốt cằm: “Anh cũng không biết.
Gần đây nên chú ý, nếu chúng dám tới Giang Hải gây sự thật thì lần này anh nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá gấp bội!”
…
Cửa nam Đông Kiều của Giang Hải.
Tần Lam đi vào giữa đám đông, nhân viên pháp y đắp vải lên thi thể.
“Tình hình thế nào rồi?”
Cô bước tới, kéo tấm vải xuống.
Người chết chính là Lưu Dĩnh – cô gái xinh đẹp có mái tóc ngắn.
Khuôn mặt cô gái lúc này trắng bệch, lạnh ngắt, cắt không ra một hột máu.
“Người chết là nữ, tầm mười sáu mười bảy tuổi, cũng phải chịu vết thương giống như người bị hại trước đó, bị hãm hiếp, và hình như…”
Tần Lam chau mày: “Tạm thời không để lộ tin tức ra ngoài, tìm cách liên hệ với người nhà.
Tôi e rằng lúc này bên đồn cũng đã nhận được thông tin về việc tìm người mất tích rồi!”
“Rõ!”
Đúng lúc họ đang thảo luận thì có một nhóm người lao vào gây sự.
“Để tôi vào! Tôi muốn nhìn người bị chết!”
Tần Lam quay đầu lại định phàn nàn thì phát hiện ra người bước vào không phải ai khác mà chính là Trương Phong!
“Để anh ta vào!”
Lúc này hai nhân viên cảnh sát mới chịu buông tay.
“Anh tới đây làm gì.
Chuyện lần trước tôi còn chưa giải quyết xong với anh đấy!”, Tần Lam trừng mắt nhìn hắn.
Lần trước, gã này vì muốn giúp duy trì mạng sống cho bạn gái của mình mà vào cả bệnh viện ăn trộm thi thể, bị nhốt một thời gian, mãi gần đây mới được thả ra, vì dù sao hắn cũng không gây thiệt hại gì cho cộng đồng cũng như không hề làm ai bị thương.
Trương Phong nhếch miệng cười: “Không phải tôi tới lấy công chuộc tội sao? Tôi cảm thấy vụ án lần này hết sức kỳ lạ!”
“Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào.
Có người chết thì kỳ lạ à? Không phải lúc trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự sao?”, cô khoanh tay hừ giọng.
Rõ ràng là cô đang nói tới vụ án giết người liên hoàn trước đó.
Nhưng Trương Phong vẫn cảm thấy khác thường.
Bởi vì hắn tìm hiểu bát tự sinh thần của cả ba cô gái này thì đều sinh vào giờ Hợi, hơn nữa đều sinh vào tháng bảy Âm lịch – tháng Cô hồn.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
Những thứ trùng hợp ắt phải chứa đựng âm mưu.
“Những vụ án lần trước đều do con người gây ra nên không có quy luật.
Còn lần này thì chưa chắc đã phải do con người gây ra”, Trương Phong đanh mặt.
Hắn nói nghiêm túc là thế mà Tần Lam chỉ bật cười: “Không phải do con người gây ra, lẽ nào là ma sao? Ma có thể giết chết một lúc bốn người à?”
“Không phải là ma, mà có khả năng là hành thi! Không tin thì để tôi chứng minh cho cô thấy!”
“…”
Nói xong hắn đi về phía thi thể được đậy kín, kéo tấm vải ra, ấn vào huyệt Huyền Quan – chính là vị trí giữa trán.
Không ấn còn đỡ, ấn xong cả đám bỗng á khẩu.
Trương Phong ấn một phát khiến cả vùng xương hõm sâu vào trong, khuôn mặt của thi thể trở nên méo mó.
“Anh làm cái gì vậy? Người nhà của người bị chết còn chưa gặp mặt cô ấy đấy.
Anh hủy hoại khuôn mặt của người ta, lát biết ăn nói thế nào với gia đình họ?”, Tần Lam tức giận gầm lên.
Hắn bình tĩnh ấn vào vị trí hai huyệt thái dương, chỗ bị lõm khi nãy trên khuôn mặt lập tức bồi lại trở về nguyên dạng.
Cả quá trình của hắn giống như là đấm vào miếng bọt biển, chỉ một lúc sau là khuôn mặt hồi phục lại như thường..
Danh Sách Chương: