**********
“Á! Thiếu chủ, tôi…”, Búa Sắt cạn lời.
Hai cái búa trong tay đã giơ lên mà giờ bắt hắn đi bảo vệ một cô gái sao.
Mạc Phong cũng rút kiếm Tàn Uyên không chút do dự.
Hình dạng trước mắt của nó chỉ là một con dao găm.
Anh cứa thanh kiếm nhỏ vào tay mình, nhỏ máu lên thân kiếm.
Trong nháy mắt, con dao biến thành thanh kiếm dài, ánh sáng vàng tỏa ra cùng tiếng kêu như rồng gầm vang lên.
Cuộc chiến này là cuộc chiến giữa nắm đấm và kungfu.
Thiên Lý Phiêu Kỵ của nhà họ Trầm có sở trường là cận chiến ám sát, vì vậy nếu dùng súng thì sẽ hạn chế mất sự tài hoa và năng lực của bọn họ.
Một kiếm định càn khôn!
Kiếm Tàn Uyên trong tay Mạc Phong càng giết càng mạnh, ánh sáng vàng phát ra càng lúc càng rực rỡ.
Cùng lúc này tại đường Nam Dương, Yến Kinh.
“Chú laii nhanh chút!”, Dương Thái Nhi thấp giọng kêu lên với tài xế trước mặt.
Vừa khéo lúc này bụng cô ấy lại đau âm ỷ, khoảng thời gian này cô luôn lo lắng tới một vài chuyện nên có lẽ đã bị động thai.
Hổ Si lái xe phía trước hơi quay đầu lại, thở dài một tiếng: “Cô chủ, cô làm như vậy sẽ khiến mình rơi vào chỗ bất trung, bất hiếu, bất trinh (trinh tiết), bất khuyết (trong sạch)! Tôi cảm thấy cô vẫn không nên tham gia vào chuyện của nhà họ Mạc!”
“Chú Hổ, có vài chuyện chú sẽ không hiểu được, nếu như anh ấy chết thì tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đến lúc đó tôi chỉ có cách mang con cùng nhảy sông tự sát mà thôi.
Cho nên vẫn mong chú Hổ có thể giúp tôi!”
Dương Thái Nhi dựa về ghế sau, nét mặt có chút khó chịu, đầu mày nhíu chặt.
Nhưng dù cô có đau đớn thế nào thì cũng không chịu đi bệnh viện.
Khi họ lên tới đầu đường tiến vào câu đôi Yến Kinh thì lập tức bị chặn lại.
“Phía trước chặn đường không cho vào.
Các vị đi đường khác đi!”, một người đàn ông mặc đồ đen cản xe, trầm giọng nói.
Hổ Si thò đầu ra, vỗ một bạt tai vào người kia: “Cái thứ không có mắt, xe của ai cũng dám cản? Có biết người ngồi trên đây là ai không? Là cô Dương!”
“Sao lại ra tay đánh người chứ! Tôi không cần biết cô ta là ai, nhưng cứ tiến vào là đều bị chặn lại hết!”
“Cậu dám?”
Hổ Si đạp mạnh vào cửa xe, bước xuống xe: “Cô chủ đợi tôi, tôi dạy dỗ tên này một trận rồi tính sau!”
Hai chiếc xe theo phía sau cũng dừng lại, mấy người xuống xe đi theo bắt đầu tranh cãi với đội phòng thủ cản ở bên ngoài cầu.
Dương Thái Nhi thấy tình thế bên ngoài hỗn loạn liền vội xuống xe, lén lút tiến vào khu rừng nhỏ, muốn từ khu rừng nhỏ đi vòng qua để tránh tầm nhìn của bọn họ.
Vì từ chỗ cô tới đầu cầu vẫn còn một đoạn nên chỉ cần đi vòng qua họ là có thể vào trong được.
“Mạc Phong! Đợi em nhé!”, Dương Thái Nhi đang mang thai vẫn chạy rất nhanh, dần dần nghe thấy âm thanh đánh nhau phía trước càng lúc càng to, cô hiểu rõ đã không còn xa nữa.
Có hơn trăm người, toàn là tinh binh cường tướng, đánh cho mấy người ở giữa liên tục tháo lui.
Thường Vân Sam và Mạc Yến Chi cho dù có dũng mãnh tới cỡ nào thì cũng là người đã quá năm mươi, thể lực đương nhiên không thể đánh đồng với năm đó.
Vả lại những kẻ kia cũng rất thông minh, chúng đánh luân phiên.
Nhóm thứ nhất lao lên khiến bạn hao tổn thể lực, sau đó đổi cho nhóm thứ hai nghênh chiến.
Đánh luân phiên như vậy người đầu tiên trụ không được cũng chính là Búa Sắt!
Hắn chỉ có thể bùng nổ sức mạnh kinh người trong khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ cần thời gian lâu thì thể lực sẽ theo không kịp.
“Thiếu chủ! Tôi sắp không cầm cự nổi rồi!”, lúc này Búa Sắt kêu lên.
Mỗi một chiêu của hắn đều giới hạn trong vòng ba bước chân quanh vị trí của Mục Thu Nghi chứ không dám đi xa, càng không dám chạy trốn.
Lúc này Mạc Phong cũng bị một nhóm người ùa đến, máu nhuốm đỏ thanh kiếm khiến anh không còn phân biệt được rốt cuộc là máu của ai..
Danh Sách Chương: