Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 902

Đúng lúc này, cửa sân phía Bắc có tiếng đập cửa rầm rầm, hóa ra phía đông nơi mọi người vừa nhảy vào không phải là cửa chính, phong cách kiến trúc ở đây cũng khác với bên ngoài.

Hầu hết cửa của các ngôi nhà ở bên ngoài đều hướng về phía Đông, nhưng cửa nhà ở Nam Khương được xây hướng về phía Bắc, đó là lý do tại sao Trương Phong lúc đầu nói rằng nhà này không có cửa.

“Mở cửa! Chúng tôi đến từ trại tuần tra!”, ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm thét.

Thậm chí còn có tiếng chó dữ sủa: “Hỏng rồi. Chẳng lẽ những người lúc nãy biết chúng ta trốn ở đây?”

Nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa, mũi của chó Nam Khương thính như vậy sao?

“Mau trốn vào nhà đi, tôi mở cửa đuổi bọn họ đi, sau đó mọi người lại đi ra!”, cô gái vậy mà trượng nghĩa kéo Mạc Phong vào nhà.

Thì ra trong căn nhà này có một cánh cửa bí mật, khi đẩy lư hương sẽ khiến cách cửa đá mở ra.

Dù không nhìn thấy nhưng hành động của cô gái không hề bị ảnh hưởng.

Mạc Phong nắm lấy tay cô ấy và thì thầm: “Chúng tôi như này có làm liên lụy đến cô không?”

“Anh vào trước đi, tôi có biện pháp/ cách xử lý rồi!”

“…”

Họ đều là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà có thể vì nhau đến vậy, Mạc Phong thầm hứa trong lòng sau khi đám người này rời đi, nhất định phải tìm cách chữa lành đôi mắt cho cô gái.

Chỉ cần không phải bẩm sinh thì sẽ có cách chữa trị!

Trương Phong kéo tay áo anh: “Được rồi, anh Mạc, chúng ta trốn đi trước đã, đợi đến khi những người này đi rồi hẵng tính!”

“Được!”

Phía sau cánh cửa đá chỉ là một căn phòng nhỏ chừng chục mét vuông, có một lỗ hổng ở giữa nhìn ra bên ngoài, không biết người thiết kế nghĩ gì, đã tạo ra cửa ngầm mà sao chỉ xây nhỏ như vậy mà có thể kết nối với bên ngoài.

Chỉ có mười mét vuông. Nếu bị người ta phát hiện ra, không phải sẽ bị lấp chết trong này luôn à?

Cô gái chưa kịp đi ra đến cửa, đã nghe thấy một tiếng động lớn trong sân.

Bùm!

Cánh cửa trong sân bị đá văng ra, bảy tám tên to con lần lượt từ ngoài cửa xông vào.

“Các người làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà dân cẩn thận tôi đi báo thiếu tư mệnh đó!”, cô gái vội vàng lùi lại. Dù không nhìn thấy rốt cuộc có bao nhiêu người vào nhưng chỉ cần nghe tiếng bước chân lộn xộn, cô ấy cũng đã đoán được ít nhất phải có hơn năm người.

Ở mười tám trại Nam Khương, vì có tục cúng tế trẻ em nên tất nhiên sẽ có đền bù, gia đình nào cúng tế trẻ em sẽ có một tấm biển xanh treo trước cửa, để được mọi người tôn trọng.

Trên thực tế, đám quản lý bên trên đang tẩy não những người dân, để họ tự nguyện dâng hiến con mình.

Hơn nữa còn có thể nhận được một phần hoa lợi, tiền bạc và đất đai.

Ngày nay, mười tám trại Nam Khương giống như một quốc gia, người dân nơi đây tuân thủ các quy tắc trong này, không bị ảnh hưởng bởi xã hội bên ngoài.

Hơn nữa bên họ cũng có đơn vị tiền tệ riêng, khác với tiền bên ngoài, giống như một quốc gia nhỏ với hệ thống hoàn chỉnh.

Mấy quy định giống như quy định của nước Nam Việt cổ, nhưng quy mô đã giảm đi rất nhiều, tổng số mười tám trại Nam Khương không vượt quá ba trăm nghìn người.

Tuy nhiên, mỗi một trại này đều rất lớn, địa bàn quản lý cũng rất lớn, nhưng nhân dân lại rất thưa thớt, vì vậy, để khuyến khích mọi người sinh nhiều hơn, bọn họ ban thưởng rất hào phóng, sinh nhiều còn được phong quan tiến chức, ở đây vẫn có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Người lính dẫn đầu nhìn quanh rồi quay đầu trầm giọng nói: “Trong nhà chỉ có một mình cô à?”

“Chứ không thì sao? Em gái của tôi vừa mới bị các người bắt đi mấy ngày trước, chả nhẽ quên rồi à?”, cô gái hừ lạnh châm chọc.

Bốp!

Tên lính thẳng tay tát vào mặt cô ấy rồi cáu kỉnh nói: “Đừng có mà dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông mày, đừng nghĩ treo thẻ Phúc Lộc ở cửa mà tao không làm gì được mày, sao không ra ngoài mà nghe ngóng một chút đi. Có hơn bốn trăm nghìn người ở mười tám trại Nam Khương, thì có ít nhất một trăm nghìn hộ trong số họ có thẻ xanh này! Đây từ lâu đã chỉ còn là một vật trang trí thôi, sĩ trước mặt chúng tao à?”

Những gì người này nói quả thực chính xác, chỉ cần là người của mười tám trại Nam Khương, hầu hết mọi hộ gia đình đều đã từng hiến tế con cái của họ, ban đầu cái thẻ xanh kia quả thật là có tác dụng nhưng lâu dần thì nó cũng chỉ còn là đồ trang trí mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK