Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 790

Cô ấy còn chưa hỏi, Mạc Phong đã thản nhiên nói: “Từng yêu…”

Sau đó anh rời khỏi công viên Bắc Hải, không hề quay đầu lại.

Dương Thái Nhi như khuỵu xuống: “Em muốn hỏi, nếu em ly hôn, liệu anh có cần em không?”

Nhưng Mạc Phong đã đi xa, biến mất trong ánh nắng chiều rồi.

Cộp cộp cộp!

Tiếng giày da bỗng vang lên.

“Mạc Phong, em biết anh sẽ quay lại mà!”, Dương Thái Nhi lập tức ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói.

Nhưng người tới lại là Hổ Si.

Ông ta khoác áo khoác của mình cho Dương Thái Nhi: “Cô chủ, về nhà thôi, hồi nãy hắn bảo tôi nói lại với cô một câu!”

“Câu gì thế?”

“Nếu sống không tốt thì đến Giang Hải tìm hắn!”

“…”

Dương Thái Nhi không khỏi sững sờ.

“Anh ấy đang trả lời cho câu hỏi hồi nãy của mình ư?”

Cô ấy vừa hỏi Mạc Phong, nếu cô ấy ly hôn thì anh có cần cô ấy không, tuy anh không trả lời thẳng nhưng lại nói cho Hổ Si đang núp trong bóng tối rằng, nếu sống không tốt thì hãy đến Giang Hải tìm anh.

Ở vùng ngoại ô của Yến Kinh.

Mọi người đã chờ được một lúc lâu, Mạc Phong mới chạy đến.

Anh không ngồi xe vì cảm thấy xe không an toàn bằng tự chạy, nếu có ai đặt bẫy hay bom trên đường lớn, anh sẽ không thể thoát thân.

Với tính cách có thù tất báo của Tư Đồ Yên và Tưởng Minh Xuyên, rất có thể họ sẽ làm thế, chỉ cần Mạc Phong chết là được, chứ họ không quan tâm tới việc người bình thường có bị thương hay không.

“Tới rồi! Thiếu chủ tới rồi!”, khi thấy người đang chạy tới từ phía xa, Búa Sắt hô lên.

Mạc Phong chạy tới bỗng thấy có thêm vài người xuất hiện trong hàng ngũ.

Đó chính là Triệu Vô Cực, Sở Nam Thiên và cả Trương Phong.

“Sao mọi người lại quay lại vậy?”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.

Triệu Vô Cực chắp tay cung kính: “Ba người chúng tôi chưa hề rời đi. Tất cả các lối ra khỏi thành đều đã bị đóng chốt, chúng tôi muốn thoát ra cũng không được. Hơn nữa cậu còn ở Yến Kinh thì sao chúng tôi có thể bỏ đi trước được”.

“Chúng tôi ở Yến Kinh một ngày, thấy có rất nhiều người chạy về hướng cầu này, chúng tôi cũng chạy theo, không ngờ lại gặp người của mình!”

Mọi người có thể thoát khỏi cơn buồn ngủ đúng là nhờ bài nhạc lúc trước của Mạc Phong.

Một bài nhạc có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm, triệu tập được toàn bộ thực lực ẩn núp của nhà họ Mạc tại Yến Kinh.

Ngũ Âm Lục Luật với năm bài hát, sáu giai điệu, anh mới chỉ nắm bắt được bài đầu tiên mà đã có thể tạo ra công dụng như vậy vào thời khắc then chốt rồi.

Vậy nếu anh có thể nắm bắt được những bài nhạc còn lại thì không biết uy lực sẽ lớn tới mức nào!

Mẹ anh năm đó đã sắp xếp được một thế cục thật sự khủng khiếp.

Hơn nữa Mạc Yến Chi không thể nắm nắm bắt được Ngũ Âm Lục Luật hay nói đúng hơn là không thể biết được hết.

Mạc Phong cũng day dứt không biết rốt cuộc trong cuốn sách này ẩn giấu điều gì. Và gia tộc anh đang phải gánh vác bí mật gì mà khiến bọn họ đuổi giết gia tộc anh hết lần này tới lần khác.

Trước đây không ai nói cho anh biết. Giờ bố đã quay về, đương nhiên anh phải tìm lúc nào đó để hỏi cho rõ về sự việc năm đó và việc rốt cuộc các gia tộc kia đang tìm kiếm thứ gì.

Không thể để người ta cứ tìm cách truy sát anh một các vô duyên vô cớ như vậy được.

Cả đoàn người ra khỏi phía Nam thành phố, định đi qua hai khu vực nữa để tới Giang Hải. Đường đi khá trắc trở nhưng họ không gặp phải chuyện gì.

Có lẽ do tối qua không ngủ được nên Mục Thu Nghi cứ gục xuống vai Mạc Phong.

Họ ra khỏi thành phố Yến Kinh.

Xung quanh nơi đây là núi, phong cảnh khá đẹp nhưng người mỗi lúc một ít đi cho tới khi không còn thấy bóng dáng ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK