**********
Bóng đen lại biến mất.
Hai tên đang lao tới kia như bị đứng hình, bất động ngay tại chỗ.
Rầm!
Một giây sau, máu tươi từ cổ chúng phun ra xối xả.
Sau đó chúng đổ xuống vũng máu của chính mình.
“Mày…! Mày rốt cuộc là ai?”, tên cầm súng nói giọng run rẩy.
Mạc dù Huyền Yên Tứ Lão không phải là cao thủ gì nhưng trong mắt người khác cũng được xem là lợi hại, nếu không, đã không đến mức Mạc Phong phải vật lộn lâu như vậy mới chiếm được thế thượng phong.
Vì nhà họ Tào không nắm quyền lực trong tay mà người nắm quyền binh tướng chính là Tào Phong, cho nên nhà họ Tào không có nhiều cao thủ, cũng không có át chủ bài như nhà họ Tư Đồ, nhà họ Dương hay họ Trầm.
Cả ba nhà này đều nắm binh quyền, đương nhiên cao thủ cũng nhiều như kiến.
Huyền Yên Tứ Lão được coi là người có năng lực của nhà họ Tào rồi, nhưng thật không ngờ bọn chúng lại không chịu nổi tới một đòn tấn công của kẻ đang đứng trước mặt đây.
Giết ba tên trong chớp mắt.
Tên cầm súng run rẩy chĩa về kẻ này: “Bất kể mày là ai thì nhà họ Tào cũng sẽ không tha đâu!”
“Nhà họ Tào à? Ha ha, một gia tộc rác rưởi mà thôi.
Chẳng đáng nhắc tới, còn mong tôi nể mặt sao?”, kẻ mặc đồ đen trừng mắt, để lộ đồng tử màu tím.
Kẻ cầm súng từ từ khụy gối và sau đó chĩa thẳng họng súng vào cổ mình.
Pằng!
Viên đạn bắn nổ cổ họng.
Cuối cùng tên đó ngã xuống.
Miệng còn ư ư nhưng không thể nói nên lời.
Người đàn ông mắc đồ đen lấy ngọc bội trong tay hắn, lau sạch vết máu và lầm bầm: “May mà không rơi vào tay bọn chúng! Thằng nhóc này! Biết ngay là không tin tưởng được!”
…
Tại thành phố Yên Nam, trong khách sạn Arcadia.
Sau khi Mạc Phong tới đây thì ngay sau đó mấy người Thường Vân Sam cũng tới nơi.
Ai cũng đẫm máu, nhưng trong đám đông thiếu mất một người.
“Ấy! Trương Phong đâu?”, Mạc Phong nhìn đoàn người và hỏi với vẻ nghi ngờ.
Thường Vân Sam cũng quay lại nhìn: “Ấy, thằng nhóc đâu rồi? Lẽ nào không theo kịp à?”
“Tôi ở đây!”
Một giọng nói hổn hển từ xa vọng tới.
Mạc Phong quay đầu lại thì thấy Trương Phong khập khiễng đi vào.
“Chân cậu làm sao vậy?”, Mạc Phong hỏi.
Hắn cảm thấy cạn lời: “Đừng nhắc tới nữa.
Cái lão già kia đánh không lại nên thả chó cắn tôi!”
“Ôi trời, một con chó mà khiến cậu thành ra thế này à?”, Sa Ngôn cười xùy.
“Cái gì mà một con, một bầy chó đấy, còn là chó Tây Tạng! Con nào cũng to vật vã!”
Trương Phong đưa tay ra vẽ miêu tả.
Búa Sắt cũng bật cười: “Vậy cũng bình thường mà, đó mới là chó con thôi.
Nếu tôi mà ở đó thì một đạp là chúng bay mất dạng!”
“Lại hiểu nhầm, ý tôi là đầu chúng to như vậy đấy!”, Trương Phong tức giận giậm chân.
Mấy con chó Tây Tạng đuổi theo hắn.
Mẹ kiếp, chúng nhảy lên thôi đã cao bằng hắn luôn rồi, dù chúng đứng im cũng cao tới eo người khác.
Vuốt của chúng không khác gì vuốt gấu, hơn nữa chạy nhanh không khác gì sư tử săn mồi.
Hơn nữa lại không chỉ có một con mà là một bầy mười mấy con.
Chúng đuổi theo hắn mười mấy cây số, cuối cùng hắn phải trèo lên cây mới thoát được.
Mạc Phong bước tới vỗ vai hắn thở dài: “Không sao là tốt rồi! Muốn ăn gì, vào gọi đi, tôi mời!”
“He he, vẫn chỉ có anh Mạc là số một! Chơi cả đêm nên kể ra cũng đói thật!”, Trương Phong thở phào..
Danh Sách Chương: