**********
Thường Vân Sam bay bật ra, đạp chân mấy cái lên bức tường để giảm bớt lực bị đánh rồi mới có thể tiếp đất an toàn.
“Hai mươi năm không gặp mà công phu không hề thụt lùi, không những vậy còn lợi hại hơn trước, ông Hai đúng là ông Hai!”, Thường Vân Sam chắp tay cúi người đầy cung kính.
Người đàn ông đứng trước mặt không phải ai khác mà chính là Mạc Yến Chi – người đã mất tích một cách thần bí khiến ai cũng tưởng rằng đã chết hai mươi năm trước.
Mặc dù Thường Vân Sam lớn tuổi hơn ông ấy nhưng có lẽ đây là người duy nhất mà Thường Vân Sam khâm phục trong kiếp này.
Con đường tu Đạo không hơn nhau ở tuổi tác mà là ở bản lĩnh.
Ngay cả Nhạc Phi cũng vậy, có rất nhiều người lớn tuổi hơn nhưng đều coi ông là đại ca.
Mạc Yến Chi nghe thấy vậy chỉ lắc đầu bất lực: “Tôi trốn đã hai mươi năm rồi, không ngờ vẫn bị ông tìm thấy!”
“Ông Hai, đây là ai vậy?”, người đàn ông cầm gậy răng sói hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Tự hỏi ông ấy đi!”, Mạc Yến Chi cầm bình tra rót một chén rồi cười lắc đầu.
Thường Vân Sam cởi áo khoác ra lắc đầu cười: “Đã lâu không gặp!”
“Thường Vân Sam! Trời, là ông sao?”
“…”
Bầu không khí dần trở nên dễ chịu hơn, không còn cảm giác bức bối như trước đó nữa.
“Sao, vẫn không phục à? Hay là làm trận nữa!”, Thường Vân Sam ngoắc tay cười xấu xa.
Người đàn ông cầm gậy răng sói lập tức bỏ gậy vào trong tủ, lắc đầu cười khổ: “Sao dám! Tôi vẫn là người biết mình biết ta mà.
Trên đời này tôi chỉ phục có hai người, một là ông Hai, người còn lại chính là ông! Những cao thủ của năm đó đâu phải là người mà những kẻ cắc ké như chúng tôi có thể đánh lại được!”
“Ngại quá, hảo hán không còn dũng khí như ngày xưa nữa rồi.
Ai mà ngờ tôi lại thành ra thế này chứ”, ông ấy phất tay, giọng nói chứa đựng vẻ chua xót.
Tên mập 150kg và người đàn ông cầm gậy răng sói chính là hai người trong nhóm Ngũ Nhạc của nhà họ Mạc năm xưa.
Bắc Nhạc có Búa Sắt, Nam Nhạc có Sa Ngôn.
Mạc Yến Chi phất tay: “Búa Sắt đi làm mấy món đi, gặp lại bạn hiền, trưa nay phải uống mấy ly mới được!”
“Vâng, ông Hai yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vài món mồi bén!”, Búa Sắt cầm muỗng chui vào bếp.
Xem ra hắn nấu ăn rất ngon, nếu không, khi nhìn thấy trong quán đánh nhau thế này thì những người bên ngoài đã bỏ đi lâu rồi chứ ai lại vẫn còn ở đây.
Bên trong không còn xung đột nữa, một ông cụ chống gậy bước vào trong: “Xin hỏi đánh xong chưa, tôi có thể ăn mỳ được nữa không?”
“Đương nhiên là được rồi! Hơn nữa sáng nay tất cả đều được miễn phí! Miễn phí cho tới chưa thì nghỉ bán!”, Mạc Yến Chi đứng trên cười sảng khoái nói vọng xuống.
Nghe thấy được miễn phí, tất cả mọi người ở ngoài đều đồng loạt lao vào trong.
Họ tranh chỗ ngồi, có chết cũng không chịu nhường.
Họ ăn xong còn bán lại chỗ ngồi cho người kế tiếp với giá một trăm tệ hoặc là gọi người nhà, bạn bè tới ăn.
Đồ miễn phí có ai mà không thích chứ!
Trong nháy mắt, cả quán ăn chật cứng người.
Bình thường một bàn chỉ có thể ngồi tám thì giờ ngồi lên tới mười lăm người!
Trong bếp lửa bốc phùn phụt, chỉ dựa vào một mình Búa Sắt thì làm không kịp.
Búa Sắt cảm thấy cạn lời.
Giờ trần mỳ, nấu vằn thắn, hắn đều dùng nồi to để nấu.
Trong một căn phòng trên tầng hai.
Đừng thấy quán ăn nhỏ mà coi thường, vì trên tầng có cả phòng chuyên biệt..
Danh Sách Chương: