*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ không khỏi bật cười khi nghe thấy vậy: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn ăn một chút thôi, nếu cậu đưa cho tôi thì tôi sẽ cân nhắc đến việc thả hai người!”
Anh lấy một việc đan dược trong bình ném tới. Ông cụ mở miệng nuốt gọn: “Không tệ, nhưng hình như có vị hơi cháy, lần sau phải chút ý hơn!”
“Một viên mà đòi hai người đi thì lỗ quá!”, ông cụ cười đểu hừ giọng.
Anh biết ông ta có ý đồ khác: “Vậy ông còn muốn thế nào?”
“Với một viên đan dược này thì chỉ một người được rời đi. Hoặc là cậu đi hoặc là cô gái kia! Tự quyết đi. Nếu cả hai cùng muốn đi thì đưa hết số đồ trong túi cậu ra đây! Mấy viên đan dược rẻ rúng đổi lấy hai mạng người, rất hời mà!”, ông ta vuốt râu, khẽ cười.
Giờ thì anh đã hiểu, dù sống chết ông ta cũng không thả người.
Ông ta chỉ nhắm vào mấy viên đan dược của anh, ăn một viên mà vẫn chưa thấy đã.
“Ý của ông là một người có thể rời đi rồi phải không?”, Mạc Phong khoanh tay cười xấu xa.
Từ Giai Nhiên tái mặt: “Anh không định để tôi ở lại đấy chứ?”
“Đồ ngốc! Tôi dùng viên đan dược đó đổi cho cô ra ngoài mà!”, anh trừng mắt với cô ta, hừ giọng nói.
Ông cụ nằm trên ghế mây ngồi dậy: “Thú vị! Cậu quyết giữ lại mấy viên đan dược cũng không cần mạng của mình đúng không?”
“Sao tiền bối lại tự tin vào bản thân vậy? Ai cho ông cái sự dũng cảm đó?”, Mạc Phong khoanh tay, thản nhiên lắc đầu.
Từ Giai Nhiên vẫn ôm chặt cánh tay anh: “Tôi không đi! Có đi thì cùng đi!”
“Đừng làm càn, mau ra ngoài, chạy được càng xa càng tốt! Cô ở lại chỉ gây thêm phiền phức cho tôi! Nhân lúc cái lão này chưa đổi ý thì mau đi đi! Ra được ai tốt người đó!”
Nói xong Mạc Phong đánh một chưởng vào vai cô ta, khiến cô ta giống như mọc thêm cánh bay ra ngoài.
Đám chó giữ cửa cũng không hề đuổi theo. Từ Giai Nhiên bay ra khỏi sân và ngã sõng soài xuống đất.
Rầm…
Cánh cửa đóng chặt lại.
“Này…mở cửa ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, Từ Giai Nhiên vội vàng đứng dậy chạy về phía cửa.
Rắc…
Giày cao gót gãy khiến cô ta bị trẹo chân, đau tới mức nín thở.
Sớm biết thế này thì đã không đi giày cao gót khi ra ngoài.
Vết thương khiến Từ Giai Nhiên nằm sạp bên ngoài. Cô ta nén đau gõ cửa: “Mau mở cửa ra, tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy…”
Bên trong.
“Xem ra cô nhóc đó quan tâm cậu lắm đấy! Cậu cũng quan tâm cô ta, thà ở lại cũng phải để cô ta rời đi, đáng làm đàn ông!”, ông ta giơ ngón tay cái khẽ cười.
Mạc Phong phất tay với vẻ bất cần: “Ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy, tôi để cô ấy rời đi chỉ đơn giản là cô ấy gây cản trở quá! Không có cô ấy thì mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều, đánh không lại nhưng nhất định sẽ chạy được mà?”
“Ha ha ha! Cậu là người hấp dẫn nhất tôi từng gặp bao nhiêu năm qua! Tôi tin cậu cũng cảm nhận được. Khoảng cách giữa chúng ta không phải một chút một ít. Thêm vào đó đám chim muông cầm thú của tôi ở đây ấy mà, không phải là chó bình thường. Rắn thì độc tính càng mạnh. Cậu ngẩng đầu nhìn lên trên xem!”
Anh ngẩng đầu thì thấy vài con chim ưng đang chao liệng phía trên.
Mẹ kiếp, ông ta biến nơi đây thành cái lồng, chỉ có vào mà không có ra.
“Không thử thì làm sao biết được những thứ này của tiền bối có đáng trông cậy hay không!”, anh nhếch miệng cười đầy tự tin.
Anh đã xông vào hết những nhà lao kiên cố nhất trên thế giới nên anh không tin một cái sân rách nát như thế này lại có thể ngăn được mình!
Anh chuyển động hai tay, tạo ra nội lực.
Ông cụ ngồi trên ghế mây khẽ nhướng mày: “Nội lực mạnh đấy, cậu nhóc có chút bản lĩnh, xem ra hôm nay lão đây có thể tìm thấy chút niềm vui rồi!”
Xuất chưởng!
Đám lá rơi đầy sân bỗng bay lên che hết tầm mắt của ông ta.
Ầm..
Một chưởng xuất ra xuyên qua đám lá.
Nhưng chưởng đánh dường như chỉ tới được trước mặt ông cụ, không thể nhích thêm một phân nào!
Giống như nó bị thứ gì đó chộp lấy đẩy về phía sau và có một chướng ngại vô hình hình thành ngay trước mặt ông ta.
Tóm lại là nắm đấm không thể lao tới nữa.
“Cương khí thứ bảy mươi hai của Đạo gia!”, Mạc Phong kinh hãi hô lên.
Anh dồn lực mạnh hơn, ánh sáng màu vàng tỏa ra.
Ầm…
Anh bay lộn trong không trung mấy vòng mới tiếp đất an toàn.
Cánh tay khi nãy xuất chưởng giờ bỗng run lẩy bẩy.
Cương khí bảy mươi hai của Đạo gia là một loại kungfu, và cũng được coi là tuyệt học của Đạo gia. Sử dụng nội lực trong cơ thể hình thành nên bức bình phong, nội lực càng mạnh thì bức bình phong càng kiên cố.
Cú đấm của anh không thể phá vỡ bức bình phong hình thành từ nội khí đó, chứng tỏ thực lực của ông ta vượt xa anh rất nhiều. Đây mới chính là nhân vật tầm cỡ đại sư thật sự!
Trước đây sư phụ của anh từng biểu diễn Cương khí bảy mươi hai của Đạo gia một lần. Có phải những người theo Đạo gia đều biết loại kungfu này hay không?
Khi khí tức hội tụ thì cũng tiêu hao rất nhiều nội lực.
Nhưng ông cụ trước mắt vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra.
“Hiểu biết cũng nhiều đấy nhỉ! Có chút bản lĩnh, thảo nào ngông cuồng đến vậy!”, ông cụ nằm xuống ghế mây, cười thản nhiên.
Mạc Phong vẩy tay hừ giọng: “Ông cũng đâu kém gì, lợi hại như vậy mà lại trốn ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, nếu để người ngoài biết được Giang Hải có một ông cụ kỳ quặc như vậy thì ông nói xem sẽ có người cảm thấy hứng thú hay không?”
Câu nói này khiến ông ta phải chau mày, sát khí bỗng bao trùm cả không gian!
“Vậy thì cậu đừng mong sống sót rời khỏi đây! Đến cả cô gái ngoài kia cũng vậy! Uy hϊế͙p͙ tôi thì sẽ phải trả giá!”
Nói xong, ông ta búng tay.
Mấy con chó giữ cửa lập tức quay về phía Mạc Phong nhe nanh gầm gừ. Mấy con rắn độc đang bò trên tường cùng trườn về phía anh. Ngay cả mấy con chim ưng chao liệng trên đầu cũng phóng xuống.
Cũng tốt!
Như vậy thì tường và bên trên sẽ không còn chướng ngại nữa.
Danh Sách Chương: