Mạc Phong phất tay cười đểu: “Xem ra buổi hẹn hò hôm nay khá thành công đấy nhỉ!”
Mục Thu Nghi đang cười vội đanh mặt: “Nghĩ hơi nhiều rồi đấy!”
Anh thật chỉ muốn vả vào miệng mình một phát, đúng là nằm mơ tưởng bở.
Đúng lúc này.
Bùm… Bùm… Pháo hoa bỗng nổ rợp trời, một hình trái tim hiện ra trong không trung, nhuốm đỏ cả mảng trời rộng.
“Đẹp quá…”, Mục Thu Nghi cũng ngước nhìn và lầm bầm.
“Cảnh tượng lãng mạn thế này sao lại xem cùng gã này nhỉ…”
Khi cô đang cảm thấy hậm hực thì một xâu kẹo hồ lô được đưa tới trước mặt cô.
Mạc Phong khua khua xâu kẹo trong tay: “Người thợ thủ công này làm kẹo hồ lô được ba mươi năm rồi, tới đây mà không thử thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Vậy sao? Ngon vậy cơ à?”, Mục Thu nghi bán tín bán nghi cắn một miệng.
Vị chua chua ngọt ngọt, càng ăn càng thấy ngọt hậu, cảm giác như trái tim muốn tan chảy.
“Tôi muốn ăn nữa!”
Anh chạy đi mua thêm vài xâu, cứ vậy hai người ngồi xổm bên bờ sông ăn kẹo hồ lô, chẳng ai có thể ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tư Nhã lại ngồi ở nơi như thế này ăn đồ ăn vặt!
Hội đèn cũng sắp kết thúc, lễ hội đã tới giai đoạn thu dọn.
Hai người đang định đi về.
“Thí chủ, xem bói không? Không chuẩn không lấy tiền!”
Mạc Phong quay đầu nhìn, thì thấy một người ngồi khoanh chân trước miếu Hoàng thành.
“Ông đang nói với chúng tôi đấy à?”, anh chỉ vào chính mình, nghi ngờ hỏi.
Vị hoàng thượng gật đầu coi như là thừa nhận.
Anh không tin chuyện bói toán lắm nhưng có vẻ Mục Thu Nghi khá có hứng thú.
“Truyền thuyết nói rằng trong miếu Hoàng thành có một vị hoàng thượng nửa người nửa tiên, có thể biết chuyện kiếp trước, dự đoán tương lai, là ông sao?”, Mục Thu Nghi hỏi với vẻ kϊƈɦ động.
Mặc dù chưa từng tới miếu Hoàng thành nhưng ai cũng nghe nói về vị hoà thượng già đó.
Chỉ cần là những chuyện ông ấy xem thì mười cũng phải đúng chín, vì vậy rất nhiều người tới tìm ông để giải duyên!
Cứ vậy một đồn mười, mười đồn một trăm, biến vị hòa thượng thành một giai thoại.
Hơn nữa do ông ấy bói khá chính xác nên có rất nhiều người tới tận đây xếp hàng xem bói, tại sao hôm nay lại không có một bóng người nào vậy?
Vị hòa thượng khẽ cười gật đầu: “Chính là bần tăng!”
“Ông già, ông bói chuẩn vậy sao?”, Mạc Phong cười đểu, lấy ra mấy trăm tệ: “thế này đi, ông xem xem hôm nay ông có bị ăn đập không, nếu xem đúng thì cho ông chỗ tiền này!”
Đây nào phải xem bói mà là đang đùa giỡn với mạng sống thì có!
Bói sai bị ăn đập, bói đúng cũng bị ăn đập, còn được bonus thêm vài trăm tệ tiền thuốc thang!
Nhưng vị hòa thượng này chỉ nhìn Mạc Phong rồi vuốt râu cười: “Thí chủ là người có cơ duyên lớn, quý vì thiên mệnh, bần tăng sẽ không động tay động chân với cậu! Nếu hai người không tin thì tôi có thể xem cho cô gái này!”
“Được, dù sao thì tôi cũng không tin mấy thể loại bói toán này. Lại còn thiên mệnh à, ông tưởng đang đóng phim sao?”, Mạc Phong lắc đầu khẽ cười: “Ông định xem gì thì hỏi đi. Có điều tôi cảm thấy đừng nên hỏi, người có số có má, không nên cưỡng cầu! Xem cũng như không mà thôi!”
Mục Thu Nghi trợn mắt với anh: “Đứng qua một bên! Đợi tôi!”
“Được được được, anh đi hóng gió là được chứ gì?”, anh bất lực thở dài, quay người đi tới bên tảng đá rồi ngồi xuống.
Thấy anh rời đi, Mục Thu Nghi mới khách sáo gật đầu: “Đại sư, ông mặc kệ anh ấy, gã đó thường bất lịch sự như vậy, ông đừng để tâm!”
“Nói chứ tối qua tôi mơ hồ bói thấy hôm nay sẽ có quý nhân tới, vì vậy tôi đã sớm đuổi những người khác đi. Tôi thấy cô có tướng phú quý, tiền tài không còn là vấn đề nữa, xin hỏi cô định xem gì nào?”, vị hoà thượng niệm chuỗi hạt khẽ cười nói.
Mục Thu Nghi cúi đầu thở dài: “Ông ngoại tôi…bị bệnh nặng…có thể chữa khỏi không?”
Thực ra cô biết sẽ không chữa được vì ông ngoại bị ung thư tủy.
Hiện tại đang dựa vào các loại thuốc đắt tiền nhất do bệnh viên kê đơn để duy trì sự sống, dù cô biết rõ không thể sống được bao lâu nhưng vẫn hỏi.
“Có thể!”, vị hòa thượng thản nhiên nói.
Vừa rồi Mục Thu Nghi còn chìm đắm trong sự thương cảm giờ nghe thấy vậy vội vàng ngẩng đầu lên: “Đại sư vừa nói gì? Thật sao?”
“Cô có quý nhân đi theo, hơn nữa mạng của ông ngoại cô chưa tới lúc, vẫn còn thọ được tầm mười năm nữa!’ “Mười năm sao? Ông nói ông ngoại tôi còn sống được mười năm? Đại sư không lừa tôi chứ?”
“Người xuất gia không nói linh tinh, tôi đã xem bói nhiều năm, chưa từng xem sai!”
Mục Thu Nghi cũng gật đầu bán tín bán nghi.
Nói vậy chứ hôm kia bệnh viện đã đưa thông báo về kêu cô hãy sớm chuẩn bị hậu sự.
Giờ ông ngoại dựa hoàn toàn vào thuốc để duy trì sự sống, nhưng đại sư nói ông còn sống được mười năm nữa… “Thí chủ còn điều gì muốn hỏi không?”, vị hoà thượng gật đầu khẽ cười.
Cô chần chừ vài giây: “Tôi…tôi muốn xem nhân duyên…rốt cuộc phải đợi bao lâu nữa mới tìm được đúng người?”
Vị hòa thượng ngẩng đầu nhìn cô vài giây rồi bấm tay.
“Bần tăng chỉ có thể đoán ra họ của anh ấy, còn không đoán ra tên, thí chủ có muốn biết không?”
Mục Thu Nghi vội vàng gật đầu: “Muốn, họ cũng được!”
Nếu biết họ thì sau này xuất hiện người mang họ như thế cô sẽ đặc biệt lưu ý.
“Đưa tay phải của cô ra!”
Cô nghi ngờ đưa tay phải ra: “Như này ạ?”
Hòa thượng nhúng ngón tay vào nước và viết tên vào lòng bàn tay cô. Ông ta viết rất chậm, có tất cả mười nét.
Sau khi viết xong, Mục Thu Nghi không khỏi kinh ngạc: “Đại sư đang nói đùa phải không? Không thể nào!”
“Hồng trần cuồn cuộn, ai từng quen biết ai! Duyện phận giữa cô và anh ấy đã được chủ định từ tiền kiếp, kiếp này chỉ là sự tiếp nối duyên của kiếp trước mà thôi!”, vị hòa thượng vươn người, cười thản nhiên.
Mục Thu Nghi quay qua liếc nhìn Mạc Phong: “Điều này…không thể nào…đây có khi là sự hành hạ mà ông trời đưa tới cho tôi đấy!”
Bói xong hai quẻ, vị hòa thượng đứng dậy vươn người: “Không còn sớm nữa, bần tăng đi trước đây!”
Thấy ông ấy định đi, Mục Thu Nghi vội vàng lấy tiền trong ví ra: “Đại sư đã giúp tôi xem hai quẻ, tôi còn chưa đưa tiền nữa!”
“Xem quẻ cho người hữu duyên là công đức vô lượng. Tôi nên cảm ơn hai người mới phải, tiền thì khỏi”.
Vị hòa thượng tập tễnh đi vào trong miếu Hoàng thành.
Nhìn bộ dạng có vẻ ông ấy đã bảy, tám mươi tuổi. Khi còn nhỏ, Mục Thu Nghi đã được bà kể về vị hòa thượng nửa người nửa tiên ở trong miếu, không ngờ đến giờ ông ấy vẫn còn sống…