Từ trong nhà họ Tô lập tức có mười mấy người chạy ra, đứng đối đầu với đám người của ông Tám.
"Tránh hết ra!"
Đột nhiên có tiếng người quát to.
Mạc Phong bước ra phía trước, giọng hằn học nói: "Các người không biết nói đạo lý đúng không? Lẽ nào các người không biết những người tới đây đều là khách sao? Tránh ra hết cho tôi!"
"Mày là cái thá gì chứ! Ai cho mày cái quyền đứng đây chỉ tay năm ngón? Đây là chuyện trong nội bộ tông hội Thiên Long chúng tao, mày biết cái gì mà chõ mồm vào?", một gã đầu đinh chỉ vào mặt Mạc Phong rồi gầm lên.
Bốp!
Một âm thanh đanh gọn vang lên, trên mặt tên đầu đinh kia in hằn năm ngón tay.
Nhưng người ra tay không phải Mạc Phong mà là Tô Nguyệt đứng bên cạnh.
"Cô chủ sao cô lại đánh tôi?"
Bốp!
Lại một phát tát nữa.
Tô Nguyệt lườm hắn ta một cái rồi nói:
"Đây là người đàn ông của tôi! Đến tôi còn không nỡ quát vào mặt anh ấy như vậy, thì anh là cái quái gì mà dám hỗn láo!"
"Cô...! Cô đừng có quá đáng, trước đây là do có ông nội bảo vệ cô nên những người chú bác như chúng tôi mới nể mặt cô.
Đừng có không biết nặng nhẹ!"
"Vậy anh thử đánh tôi xem!"
Chỉ một câu của Tô Nguyệt khiến tên đầu đinh cứng họng.
Ông Tám lúc này vội vã bước tới kh lưng kính cẩn nói:
"Cô chủ Tô, tôi thực sự tới thắp hương cho ông nội cô.
Mặc dù hai bang hội đối địch nhau, nhưng cũng đâu ảnh hưởng tới việc tôi đến thắp hương cho ông ấy đúng không? Cô yên tâm tôi sẽ vào một mình!"
"Mời vào trong!", Tô Nguyệt vội vã tránh đường rồi lịch sự mời ông Tám vào trong.
Quả thực chỉ có mình ông Tám đi vào, những anh em đi cùng đều chỉ đứng ở cổng chờ.
Có điều gã đầu đinh ban nãy bị Tô Nguyết tát hai mắt đỏ ngàu nhìn theo bóng lưng cô rồi gằn từng tiếng:
"Hừ! Xem cô nghênh ngang được đến khi nào!"
Sau khi vào tới đại sảnh, mọi người đều nhìn ông Tám bằng ánh mắt vô cùng đề phòng, thậm chí có mấy kẻ còn âm thầm nháy mắt ra hiệu với nhau.
Nếu trừ khử được hội Hắc Long thì toàn bộ thế giới ngầm ở Giang Hải này đều trở thành địa bàn của Thiên Long, biết bao nhiêu là lợi ích, tiền của!
Cho nên ngay khi bước vào trong, ông Tám đã cảm nhận được luồng sát khí đang dậy lên.
Có rất nhiều kẻ muốn trừ khử ông Tám.
Ông Tám đứng bên cạnh lối đi, quay đầu liếc nhìn Mạc Phong đang đứng bên cạnh một cái.
"Cậu Mạc, tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Liệu bọn chúng có bất thình lình lao tới cho tôi một dao không?",
ông Tám trong lòng bồn chồn hỏi Mạc Phong.
Mạc Phong khoanh tay trước ngực thản nhiên đáp:
"Xem lá gan thỏ đế của ông kìa, đi tiếp đi! Có tôi ở đây kẻ nào dám?!"
"Cũng đúng, có điều cậu nhất định phải bảo vệ tôi đấy!"
Mạc Phong trợn mắt, ông Tám thấy vậy vội vã cúp đuôi, tiếp tục đi về phía linh đường.
Ông ta thắp ba nén hương rồi nhẹ nhàng cắm vào bát lư hương đằng trước.
"Ông Tô, con người rồi ai cũng trở về với cát bụi.
Những ân oán trước kia của chúng ta thôi hãy bỏ qua, dù gì ông cũng giống như người thầy hướng dẫn tôi từng bước đi.
Nếu không có ông thì cũng không có tôi hôm nay.
Nếu sau này cô chủ Tô tiếp tục dẫn dắt tông hội Thiên Long, tôi nguyện để cho hai bang hội chung sống hòa bình.
Trong mắt tôi, tông chủ của tông hội Thiên Long nhất định phải là người nhà họ Tô!"
Những lời ông Tám nói lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều kẻ trong tông hội Thiên Long.
Câu nói này khẳng định rõ rằng ông Tám đứng về phe Tô Nguyệt.
Nếu trong lúc tranh giành vị trí tông chủ mà có thêm bang Hắc Long nhúng tay vào, lại cộng thêm Mạc Phong kia nữa thì đúng là lớn chuyện!
"Hừ! Tôi thấy rõ là do hội Hắc Long các người cử sát thủ ám sát tông chủ của chúng tôi.
Giờ người chết không đối chứng, các người lại đến đây giả bộ nói muốn chung sống hòa bình, đúng là đồ ngụy quân tử!"
"Đúng vậy, lúc đại ca còn sống các người không ngừng chống phá.
Hiện giờ người mất rồi còn tới giở cái trò mèo khóc chuột này ra làm gì? Giờ mới nói muốn hai bang hòa bình, đúng là diễn sâu!"
"Hôm nay đã đến đây thì đừng hòng đi khỏi! Đóng cửa lại!"
"..."
Rầm rập!
Ngay lập tức, mấy hàng người chạy từ bên ngoài vào bao vây linh đường.
Ông Tám nhìn bốn phía, sau đó thản nhiên bật cười lớn: "Ha ha ha ha, các người dám động tới tôi thì chẳng khác nào khắc sâu thêm mâu thuẫn giữa hai bang hội.
Nếu không muốn phải chịu tổn thất nặng nề thì tôi khuyên các người nên cất dao đi!".
Danh Sách Chương: