Chương 789
Chỉ mình Mục Thu Nghi sững sờ nhìn bóng lưng Mạc Phong.
Mạc Yến Chi bước đến, mỉm cười bất đắc dĩ: “Cháu cứ yên tâm, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cho dù thế nào, cháu vẫn là cô con dâu được nhà họ Mạc công nhận!”
“Bác nói gì thế, cháu còn nhỏ mà!”, Mục Thu Nghi lập tức đỏ mặt, quay phắt đi.
Sau khi trêu mấy câu, Thường Vân Sam mới giải vây cho Mạc Phong: “Này nhóc! Bọn ta chờ cháu ở phía Nam thành phố nhé! Mau qua đó đấy, đừng để xảy ra sai lầm gì!”
“Ông cứ yên tâm, với thực lực của cháu, thoát thân không phải vấn đề!”, Mạc Phong ra dấu OK rồi đi về phía Dương Thái Nhi.
Trong hai ngày đến Yến Kinh, ít nhiều gì anh cũng cảm nhận được Dương Thái Nhi luôn ở bên mình.
Ngay cả khi ra tù, anh cũng phát hiện một chiếc xe Bugatti Veyron ở cách đó không xa.
Mạc Phong bước đến bên cạnh cô ấy, vuốt nhẹ mũi cô ấy: “Đang chờ anh à?”
“Vâng!”, Dương Thái Nhi không giấu nữa, gật mạnh đầu.
Hai người đều biết thời gian quý giá nên vội vàng rời đi, còn đám Tư Đồ Yên, Tưởng Minh Xuyên thì đã bị người của nhà họ Mạc khống chế cho tới khi quân đội của Yến Kinh đến rồi.
“Minh Xuyên, hình như trên đầu cậu vừa có thêm một cái sừng nhỉ!”, tuy Tư Đồ Yên đang bị người ta ấn xuống, phải ngồi xổm dưới đất nhưng vẫn chế giễu Tưởng Minh Xuyên.
Sao Tưởng Minh Xuyên lại không nhận ra ý của Tư Đồ Yên chứ, hắn đang bực bội sẵn vì bị bắt, giờ còn bị chế giễu nên lập tức nổi đóa ngay: “Câm miệng lại cho tôi!”
“Ha ha, gọi cậu là cậu Tưởng mà cậu nghĩ mình to lắm à? Dám lên mặt với tôi, cậu xứng chắc?”
“Vậy cậu định làm sao, đánh tôi à?”
“…”
Nghe thấy tiếng cãi cọ phía sau, Mạc Phong hơi nhếch môi: “Đúng là lỗ mãng và nông cạn, sao đám người này có thể làm chuyện lớn chứ!”
Mạc Phong và bố anh vốn không mấy quan tâm đến chuyện trên giang hồ, nhưng có lúc bắt buộc phải quan tâm. Nếu xã hội này nằm trong tay đám cậu ấm con quan thì cũng không khác gì thời Đông Tấn Tây Tấn, không bao giờ tiến bộ được.
Mạc Phong và Dương Thái Nhi lái xe đến công viên Bắc Hải – nơi họ hẹn hò lần đầu tiên.
Cảnh vật ở đây vẫn như xưa, nhưng quan hệ giữa hai người đã khác.
Trước kia họ là người yêu, còn bây giờ thì đang trong mối quan hệ mập mờ, trên tình bạn dưới tình yêu.
Họ không dám tiến thêm một bước, nhưng nếu lùi ra sau thì lại không cam lòng.
Mạc Phong dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy: “Em đang mang thai, đừng kích động, không tốt cho thai nhi”.
“Anh lo cho em hay lo cho đứa bé thế?”, Dương Thái Nhi chợt nói.
Mạc Phong sững sờ.
“Anh… Đương nhiên là anh lo cho em, đứa bé không phải con anh, người nên lo lắng là Tưởng Minh Xuyên mới đúng!”, Mạc Phong cười khổ, nụ cười này hơi trái với lương tâm.
Dương Thái Nhi chậm rãi bước lên trước, nắm lấy cổ áo anh, hỏi khẽ: “Anh có nhớ lời thề của chúng ta dưới cây dương này năm đó không?”
“Nhớ chứ!”, Mạc Phong cười khổ.
Hồi đó hai người mới hẹn hò, tình yêu đang ở độ cuồng nhiệt, Dương Thái Nhi chính là tia nắng đã hòa tan khối băng trong lòng Mạc Phong.
Cũng như các cặp đôi khác, con gái thường hay hỏi mấy câu kỳ quái, chẳng hạn như anh có yêu em không? Anh sẽ yêu em bao lâu? Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?
Nhưng khi ấy Dương Thái Nhi lại hỏi: “Anh sẽ cưới em chứ?”
Mạc Phong đã đưa ra câu trả lời khẳng định, vì khi ấy không ai biết sau này sẽ ra sao, chỉ có ước mơ về tương lai.
Ai cũng sẽ nói chắc chắn sẽ cưới, còn những chuyện xảy ra sau đó là việc của sau này.
Đã qua bao năm, tuy chuyện cũ đang ùa về trong đầu như chiếu phim, nhưng sau cùng Dương Thái Nhi cũng đã lập gia đình.
“Anh đồng ý cưới em chứ?”
Đôi mắt đẹp của cô ấy lóe sáng.
Mạc Phong im lặng một lúc lâu.
“Em hỏi lại anh, anh đồng ý cưới em chứ?”, Dương Thái Nhi nói thêm lần nữa.
Nhưng anh lại khẽ lắc đầu: “Những chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, em đã kết hôn, chuyện giữa chúng ta chỉ còn là kỷ niệm!”
Anh nói rồi quay người lại, chậm rãi rời đi.
“Khoan đã! Em muốn hỏi anh một câu cuối!”, Dương Thái Nhi nhìn bóng lưng anh, giận dữ hét.