Lúc này tại khu dân cư Hạnh Phúc.
Vì bị chuốc thuốc nên tinh thần của Trần Nhã không được tốt.
Cô ta nằm trên giường, chỉ cảm thấy buồn ngủ.
Cô ta cứ mơ màng không chút sức lực nào như thế.
Lúc này bên ngoài cửa có tiếng lạch cạch vọng vào.
Giống như tiếng lấy dây thép để cậy cửa.
“Ai vậy?”, Trần Nhã mơ màng nhấc đầu khẽ nói.
Nhưng bên ngoài không hề đáp lại.
“Ông xã, là anh sao? Anh nói đi, em mở cửa cho anh!”, cô ta ngồi dậy bằng cơ thể yếu ớt, đi giày bệt và vịn vào tường bước ra.
Cô ta tới phòng khách thì thấy nắm cửa đang bị rung lên.
Đến cả nấc chống trộm cũng rung lắc mạnh như có ai dùng gậy đập tới tấp.
Dù sao cũng là khu dân cư nhỏ, nếu như có động tĩnh quá lớn thì sẽ gây ảnh hưởng tới hàng xóm láng giềng.
“Ai ở ngoài vậy?”, Trần Nhã cảnh giác nhìn vào mắt thần, thấp giọng.
Nhưng bên ngoài đen kịt, chẳng nhìn thấy gì.
Lúc này có giọng nói khàn khàn từ ngoài vọng vào: “Diêm vương muốn cô phải chết! Bọn tôi đến lấy mạng của cô!”
“Cái gì?”
Cạch…
Tay nắm rớt xuống đất, chốt chống trộm bị mở ra.
Hai kẻ ăn mặc kỳ lạ bước vào.
Một nam một nữa, người đàn ông mặc đồ đen, người phụ nữ mặc đồ trắng.
Khuôn mặt họ hóa trang vô cùng dữ tợn, giống y như trong phim ‘Hắc Bạch Vô Thường’ trên tivi.
“Các người là ai? Định làm gì? Tự ý xâm phạm nhà dân là phạm pháp đấy!”, Trần Nhã yếu ớt dựa vào tường, trầm giọng nói.
Người đàn ông mặc đồ đen cười xùy: “Tôi là Tuyên Hạo, đây là em gái tôi – Tuyên Linh.
Cô có thể gọi chúng tôi là ‘Hắc Bạch Vô Thường’!”
Người bình thường sao có thể hiểu được những điều này.
Trần Nhã phất tay: “Cút ra ngoài! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát! Mau lên!”
“Ha ha, chúng tôi tới tiễn cô lên đường!”, Tuyên Linh cầm một sợi xích sắt trong tay cười lạnh lùng.
Người phụ nữ này có khuôn mặt trắng bệnh như phủ lớp phấn dày mấy mét.
Ả ta cười trông vô cùng khủng khiếp, nham hiểm.
Trần Nhã vội vàng lùi lại vài bước, nhưng đụng phải tủ giày nên ngã xuống: “Tôi cũng không gây tội với ai, tại sao lại tìm tôi!”
Lúc này cô ta còn có thể giữ được tỉnh táo đã là điều khó khăn lắm rồi.
“Nghĩ kỹ lại xem, có phải là đắc tội với gia tộc nào đó không!”, Tuyên Hạo khoanh tay, lạnh lùng nói.
Cô ta lập tức chau mày: “Ý các người là nhà Mộ Dung sao?”
“Trả lời đúng rồi, nhưng không có thưởng đâu! Có gì thì gặp Diêm Vương dưới Hoàng Tuyền mà nói!”, Tuyên Linh vung xích sắt trong tay.
“Quỷ dữ câu hồn, vô thường đoạt mạng! Có trách thì trách cô đã chọc giận người không nên chọc!”
Dây xích sắt vung về phía Trần Nhã, rõ ràng là định khóa cổ cô ta lại.
Vụt…
Đúng lúc này
Một cây kim bay sượt qua mặt của ‘Bạch Vô Thường’, ngay cả luồng khí lưu động cũng khiến mặt ả ta chảy máu.
Cạch!
Sợi xích sắp chạm vào Trần Nhã lập tức bị cây kim đánh bật qua một bên.
“Ai?”, Hắc Vô Thường kinh hãi hô lên.
Mạc Phong dựa vào cửa thở phào: “May quá may quá! May mà tới kịp! Tôi nói hai người ma không ra ma người không ra người, đêm hôm ăn mặc như thế này ra đường làm gì? Xấu không phải là cái tội, nhưng mà đi dọa người như thế này là tội lỗi lớn đấy!”
Bạch Vô Thường chậm rãi quay đầu lại, cười với vẻ quỷ dị: “Ấy, anh bạn nhỏ định làm gì? Nhìn bộ dạng búng ra sữa của anh bạn, lát nữa mà khiến anh bạn bị thương thì tôi sẽ đau lòng lắm!”
“He he! Nhóc con, mồm miệng gớm nhỉ, xem ra cái lưỡi cũng ghê lắm! Lát nữa bắt nhãi quỳ xuống hầu hạ, bà đây lâu rồi không được thoải mái!”, Bạch Vô Thường cười đểu.
Nếu nói chỉ có đàn ông háo sắc thì chưa đủ, vì cả nam và nữ đều là động vật thích ăn thịt.
Mạc Phong không chỉ cảm thấy lạnh sống lưng mà còn nổi hết da gà.
Muốn anh làm chuyện đó, nếu là gái xinh thì còn được, đằng này là loại già nhăn nheo, nghĩ thôi mà mắc ói.
Sợi xích bay trở lại trong tay Bạch Vô Thường.
Mạc Phong né bằng một cú mèo trườn.
Hai tay anh lướt nhẹ đặt lên bụng của ả ta.
Rầm…
Một chưởng ‘khẽ khàng’ khiến Tuyên Linh bay bật ra đập mạnh vào ban công.
“Em gái”, Hắc Vô Thường kinh hãi hô lên.
“Nội lực quá mạnh! Nhóc con tên gì!”
Anh nhún vai khẽ cười: “Mạc trong Mạc Hữu, Phong trong Đại Phong!”.
“Mạc Phong? Chính là cha nội đập cả câu lạc bộ nhà họ Châu?”, Hắc Vô Thường trừng mắt gằn giọng.
“Ồ? Hóa ra tôi nổi tiếng vậy cơ à? Có cần ký tên không, tôi cũng muốn khiêm tốn lắm nhưng không ngờ lại bị các người nhận ra!”, anh cười đểu nói.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau như ngầm nhận định điều gì đó rồi khẽ gật đầu.
Tuyên Hạo đạp một chân, hóa chưởng thành vuốt, sải bước nhào về phía Mạc Phong: “Mặc kệ là ai, tới thêm một người thì giết thêm một mạng!”
“Vậy sao? Vậy thì phải xem bản lĩnh đến đâu!”, Mạc Phong nhún vai khẽ cười.
Móng vuốt sắc bén của hắn vồ tới giống như xé toạc không khí.
Anh đang định tung chưởng thì…
Ầm…
Khói bỗng bốc ngùn ngụt trong phòng.
“Khụ khụ…Chuyện gì vậy? Đánh thì đánh sao còn tung hỏa mù!”, Mạc Phong bịt mũi ho khù khụ.
Anh còn tưởng sẽ đụng độ ác lắm, nào ngờ chỉ giỏi phô trương thanh thế rồi tung khói mù!
Uy lực của bom khói này cũng rất lớn, đến cả Mạc Phong cũng không thấy rõ thì làm sao có thể thấy được đối phương.
Brừm…
Tiếng xe dưới lầu vọng tới.
Mạc Phong nhảy lên, dùng nội lực đẩy đám khỏi ra xa một khoảng nhất định và nhanh chóng lao ra ban công.
Cả căn phòng giống như một cái kẹo bông gòn cực lớn, do cửa đóng lại nên ban công có không khí lưu thông, không bị ảnh hưởng.
Khi anh áp người nhìn xuống thì thấy một chiếc Jaguar đang rồ ga định bỏ chạy.
.
Danh Sách Chương: