Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555

Trương Phong theo sát phía sau từ nãy tới giờ rõ ràng cũng cảm thấy chật vật. Dù xảy ra chuyện gì thì Tống Thi Vũ cũng không chịu để hắn giúp.

“Cô Tống, để tôi giúp cô đi. Nếu cứ thế này, dù cô có lôi được anh ấy lên tới nơi thì cũng cứu tử nhất sinh mất”, Trương Phong lau nước mưa trên mặt, vội vàng nói.

Nếu cứ dùng theo cách của Tống Thi Vũ để kéo người lên, người sống còn tạm được chứ với tình hình người thực vật chỉ còn thở như Mạc Phong thì nếu cứ cố tình kéo có lẽ tình hình sẽ còn nghiêm trọng hơn.

Thật sự không hiểu vị hòa thượng kia làm vậy là có ý gì. Người ta đã sắp không ổn tới nơi vậy mà còn hành hạ tới mức này.

Người không biết còn tưởng là họ đắc tội với ông ta.

Nghe Trương Phong nói vậy, Tống Thi Vũ cúi đầu nhìn ngực Mạc Phong. Cô cảm giác lồng ngực anh vẫn còn phập phồng, mũi vẫn còn thở.

“Yên tâm đi. Nếu anh ấy chết thì tôi sẽ đi cùng anh ấy!”, đôi mắt cô ánh lê vẻ kiên định.

Họ nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục kéo anh lên. Đôi giày mà Tống Thi Vũ đi đã bắt đầu rách ra, cô cứ thế dùng đôi chân trần trắng nõn của mình đạp lên đám đất đá.

Mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan. Nếu là trời nắng ráo không mưa thì có lẽ họ chỉ cần nửa tiếng là lên tới nơi. Lôi thêm một người thì cũng lắm là một tiếng. Thế nhưng giờ đã leo ba tiếng đồng hồ mà mới được có một nửa.

Cộp!

Cô trượt chân, ngã ra đất. Lần này đầu còn đập đau hơn cả lần trước.

Tống Thi Vũ ôm chặt Mạc Phong ngã xuống. Cú ngã này nhẹ thì tàn phế, nặng thì sẽ mất mạng.

Hơn nữa mưa xối đất khiến đá lộ ra rất nhiều, nếu ngã như vậy thì không cần lên núi nữa, tới nghĩa trang hỏa táng luôn cho rồi.

Trương Phong thấy vậy bèn vội vàng hô lên: “Kỳ Môn Độn Giáp, Khảm Tự Môn, Thổ Hà Xa!”

Đám đất như biết chuyển động khiến mặt đất trở nên êm hơn. Hai người đang trượt xuống bỗng dừng lại và mắc vào một cành cây.

Tống Thi Vũ nhìn xung quanh rồi lồm cồm bò dậy: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì! Có xảy ra chuyện gì đâu!”, Trương Phong nhếch miệng cười khổ.

Hắn thật sự không dám nói cho Tống Thi Vũ những chuyện xảy ra. Nếu không nhất định cô ấy sẽ cảm thấy không đủ thành khẩn và sẽ leo lại từ đầu mất.

Nếu cứ như vậy thì Mạc Phong không ngoẻo cũng sẽ thành ngoẻo.

Trương Phong vội vàng bước tới đỡ hai người họ dậy. Hắn nhìn lên ngồi chùa ở ngay gần đó bèn thở phào: “Không còn xa nữa, chúng ta mau đi thôi!”

“Được…”, Tống Thi Vũ vừa đứng dậy thì phát hiện ra chân phải đau nhói. Cô cúi đầu nhìn thì thấy chân mình đã sưng vù một khối.

“Không sao chứ?”

“Không sao!”

Cô lại dùng vai đỡ Mạc Phong và bước lên đỉnh núi. Trương Phong cũng đỡ Mạc Phong bằng vai còn lại.

“Anh…làm gì vậy? Trước đó đại sư đã nói rồi, nhất định bảo tôi phải tự đưa người lên. Anh mau bỏ ra, chúng ta đã đi tới tận đây rồi đừng để bao nhiêu công sức đổ hết xuống sông xuống biển!”, Tống Thi Vũ vội vàng thúc giục.

Nhưng Trương Phong không hề buông ra mà chỉ đỡ Mạc Phong đi thẳng lên núi Bạch Mã: “Nếu vị hòa thượng đó mà không chữa trị thì tôi sẽ đánh ông ta đến khi chịu chữa mới thôi, cứu một người bằng xây bảy tòa tháp. Thấy người như vậy mà không cứu thì sau này người ta còn dám tin Phật nữa hay không?”

Tống Thi Vũ sững sờ. Lần này cô không nói gì, vì chỉ cần lên tới đỉnh núi thì dù có phải quỳ xuống cô cũng sẽ nhờ vị hòa thượng đó giúp đỡ.

Cho tới gần ba giờ sáng, trời tạnh mưa, những ngôi sao xuất hiện.

Chùa Bạch Mã lúc này gần ngay trước mắt mà sao Tống Thi Vũ có cảm giác như xa tít chân trời.

“Tới…tới rồi à?”

Trương Phong gật đầu. Hắn lau mồ hôi trán: “Tới rồi!”

Thế nhưng khi hắn vừa quay đầu lại thì đã thấy Tống Thi Vũ đổ người ra phía sau.

“Cô Tống!”

Hắn lao ra như một mũi tên đỡ cô gái vào lòng. Lúc này, cơ thể Tống Thi Vũ nóng ran, sờ trán cũng nóng như lửa đốt!”

“Sốt cao mất rồi!”, Trương Phong kêu lên.

Hắn vội vàng dìu bọn họ tới trước cửa chùa.

“Mở cửa, mau mở cửa ra, sắp chết người rồi!”

Một lúc sau cánh cửa chùa được mở ra. Vị hòa thượng vô danh ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai nhìn ra ngoài cửa và kêu lên đầy kinh ngạc: “Sao lại bị ngã thành ra thế này chứ?”

“Còn không phải do ông hại sao! Cái ông già chuyên lừa gạt này, nếu hai người họ bị làm sao thì tôi sẽ đốt ông thành tro!”, Trương Phong túm lấy cổ áo vị hòa thượng vô danh và gầm lên.

Trước đó ông ta còn một mực nói rằng nếu mà đi đường tắt lên núi thì chứng tỏ không đủ thành ý và sẽ không cứu người. Vậy mà giờ lại còn làm ra vẻ ngây thơ vô số tội.

“Phật, Đạo vốn cùng một nhà, sao phải nóng vội, mau thả tôi ra, dìu bọn họ vào trong. Bần tăng đã chuẩn bị xong cả rồi!”

Nghe thấy vậy Trương Phong cảm thấy kinh ngạc. Ban đầu hắn còn tưởng vị hòa thượng này vừa mới ngủ dậy cơ, hóa ra là ông ta chuẩn bị suốt đêm sao?

Hắn cũng mặc kệ, vội dìu Mạc Phong và Tống Thi Vũ vào trong. Tức nhất là vị hòa thượng đến giúp một tay cũng không thèm giúp.

Thật không hiểu ông ta là cao tăng của môn phái nào.

Sau khi dìu họ vào giữa sân, vị hòa thượng đẩy hai cánh cửa ra và khẽ nói: “A Di Đà Phật, nữ thí chủ đặt vào buồng bên phải, nam thí chủ đặt vào buồng bên trái”.

Hắn dìu Tống Thi Vũ vào trong phòng, đặt cô nằm xuống giường.

“Ông có thuốc hạ sốt không? Cô ấy đang sốt cao!”, Trương Phong quay qua vội vàng nói.

Vị hòa thượng vô danh vẫn nói với giọng bình thản: “A Di Đà Phật, nữ thí chủ này…”

“Được rồi, đừng A Di Đà Phật Nữa, có thể nói thẳng ra không. Đừng nói cái giọng đó với tôi nữa, có tin là lát nữa tôi niệm mười lần độ kiếp cho ông không?”

“Trên bàn có một viên đan dược, dùng là được!”

“Thế có phải không, sao không nói sớm!”

“…”

Hắn quay đầu lại nhìn. Quả nhiên có một viên đan dược đặt trên bàn. Trương Phong cũng cảm thấy cạn lời, cái ông già này, nếu không gắt lên với ông ta thì không được việc!

Hắn bèn lấy viên đan dược cho Tống Thi Vũ dùng. Rồi dìu Mạc Phong vào phòng bên cạnh. Nhưng khi vừa mở cửa ra thì hắn đứng ngây như phỗng.

Bên trong không hề có giường, chỉ có một chiếc thùng. Một chiếc thùng cực to, hơn nữa bên trong còn có dược liệu màu đen xì.

Hơi nóng từ trong thùng bốc ra chứng tỏ nước bên trong được vị hòa thượng đun nóng liên tục.

“Đặt…vào trong à?”, Trương Phong nói với vẻ nghi ngờ.

Vị hòa thượng vô danh khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Phía sau thùng gỗ là một cái bếp, mỗi ngày cậu phải đảm bảo nước trong thùng đạt tám mươi mốt độ, tăng thêm một độ hay bớt đi một độ đều không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK