Mưa xối xả.
Cả Giang Hải như được gột rửa bởi cơn mưa tầm tã.
Sáng sớm.
Cơn mưa rào mãi đến sáng mới tạnh được một chút.
Không biết tối qua ai độ kiếp mà sấm sét ầm ầm, đinh tai nhức óc.
Xem ra lại có thanh niên nào đó thề thốt, ông trời thấy chướng tai gai mắt cũng nên.
Sáu rưỡi Mạc Phong đã thức dậy.
Thương Hồng vẫn đang loạn nhịp sinh học, ngày nào cũng cố gắng mãi mới ngủ được, sáng sớm cũng phải hẹn giờ mới có thể dậy cùng anh.
Hoặc là cô cũng biết, chỉ có dậy sớm mới có thể ở bên cạnh Mạc Phong một lúc.
Dù chỉ được ở cạnh trong khoảng thời gian làm bữa sáng thì cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
“Dậy sớm vậy? Không ngủ thêm chút nữa?”, Mạc Phong đeo tạp dề, tay cầm cây cán mỳ khẽ cười nói.
Thương Hồng bật cười khi nhìn thấy bộ dạng của anh.
“Em cười gì?”
“Từng là Minh Vương làm mưa làm gió vậy mà giờ lại trở thành ‘ông nội trợ’.
Em phỏng vấn anh một chút nhé.
Hai năm qua anh đã bị cái gì tàn phá vậy?”!“…”
Mạc Phong cười với vẻ bất lực: “Đi, đi, đi! Đàn ông không thể có sự dịu dàng được sao?”
“Đương nhiên là được.
Đây chính là điểm em ngưỡng mộ anh nhất.
Cầm súng được thì cũng cầm muỗng nấu ăn được.
Vậy mới gọi là đàn ông!”, Thương Hồng nhìn anh với vẻ sùng bái.
“Đã nói rồi, khen anh thì khen vào giữa trưa, vì sớm muộn gì em cũng yêu anh thôi!”
“Nhưng em yêu anh mất rồi, phải làm thế nào?”
"..."
Anh cũng không trêu ghẹo cô nhóc nữa mà lao vào làm món mỳ Âu cho bọn họ.
Đương nhiên có một phần lý do là vì Thương Hồng, sợ cô ăn chưa quen khẩu vị ở đây.
Đương nhiên Thương Hồng cũng biết điều đó.
Thứ có thể khiến phụ nữ rung động đôi khi không phải là tiền bạc, cũng không phải dung mạo mà là những chi tiết nho nhỏ như vậy!
Ví dụ như hành động chàng trai ngồi xuống buộc giày cho cô gái vậy.
“Phải rồi, em đã dọn dẹp tương đối câu lạc bộ rồi.
Với lần đầu tiên anh ra mắt thì có nên tổ chức hoạt động gì không? Ví dụ như hội từ thiện hoặc là đấu giá, thậm chí là buổi gặp mặt! Phải để những gia tộc có thực lực ở tỉnh Ba Du tập trung lại mới được”, Thương Hồng đứng bên cạnh nhìn Mạc Phong thái rau và lầm bầm.
Kỹ năng sử dụng dao của anh rất khá, nhất là dùng đao pháp Du Long để thái rau thì đúng là có thể cắt cả đậu phụ thành sợi: “Mấy chuyện đó giao cho em làm! Thông báo với ba gia tộc lớn của Giang Hải, rằng anh muốn tổ chức buổi đấu giá dược liệu, hơn nữa còn đưa ra những loại đan dược thượng thừa và dược liệu cao cấp! Anh tin sẽ có rất nhiều người có hứng thú.
Nhờ nhà họ Từ, Châu và Mộ Dung truyền bá thông tin giúp!”
“Ừm! Nếu có thể tập trung vài gia tộc có thế lực ở Giang Hải lại thì cũng không hề thua kém một gia tộc hào môn cấp hai đâu!”
“…”
Quả nhiên!
Cô gái từng quản lý cả một quốc gia nên suy nghĩ rất độc đáo.
Giao câu lạc bộ cho cô đúng là một lựa chọn chính xác.
Thương Hồng nói không sai, muốn nhanh chóng thành lập một đội quân có thực lực thì phải liên kết các gia tộc lại, nhưng cô đã bỏ qua một vấn đề.
“Có những chuyện không nên chỉ nghĩ theo mặt tích cực! Cục diện Giang Hải mới vừa được kiểm soát, anh vẫn chưa có lực uy hiếp mạnh như thế để có thể trấn áp cả tỉnh Ba Du! Binh tướng chưa đồng lòng, đội ngũ như vậy gió thổi nhẹ cũng lật ngói bung đất chứ đừng nói gì gặp phải sóng to gió lớn”, Mạc Phong khẽ lắc đầu cười xùy.
Giống như tông hội Thiên Long, những nhóm nhỏ bên dưới và nhà họ Tô giờ đang trong thế cục nứt vỡ.
Chỉ cần sợi dây liên kết giữa họ bị đứt thì tông hội lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn thậm chí là tê liệt!
Mạc Phong không muốn sau này xảy ra tình huống như vậy.
Thanh thế càng lớn thì rắc rối cũng càng nhiều.
Sau này, trong những tình huống quan trọng mà để xảy ra sai sót thì khác gì tự đào hố chôn mình, thậm chí đến những người bên cạnh mình cũng bị liên lụy theo.
Đợi thực lực của anh đủ mạnh thì những người đó sẽ tự động quy thuận, giống như ba gia tộc lớn của Giang Hải cũng vậy.
Cả ba nhà vẫn chưa đồng tâm đồng lực, vẫn đang đứng núi này trông núi nọ!
Nghe Mạc Phong phân tích, Thương Hồng không hề phản bác.
Sự thật đúng là như vậy, khi còn ở Missia, những người có quan hệ khá thân với Thương Hồng còn bán đứng cô trong lúc phản loạn, huống hồ là những người xa lạ không quen biết nhau.
Chính vì thế việc thành lập công ty dược liệu cũng là điều không thề trì hoãn.
Một đống công việc dồn lại khiến cuộc sống của anh cũng trở nên bận rộn hơn.
Sau khi ăn sáng xong, ai bận việc của người đó.
Người phải đến nhà hàng thì đến nhà hàng, phải tới công ty thì tới công ty, phải tới câu lạc bộ thì tới câu lạc bộ.
Mạc Phong thì ôm vò rượu tới công ty chấm công rồi chuồn mất.
May mà cũng không có việc gì ở bộ phận bảo vệ, mà dù có bận thì cũng không bao giờ xuất hiện tình trạng hiếu nhân viên.
Anh đặt vò rượu bên ghế phụ, rồi nhanh chóng lái xe ra ngoại thành.
Còn chưa tới nơi thì anh đã ngửi thấy mùi thơm của thuốc rồi.
Người khác sắc thuốc toàn thấy mùi đắng chát, vậy nhưng mỗi lần tới trước của nhà ông cụ anh đều ngửi thấy một mùi hương thuần khiết, thậm chí là ngửi thấy mùi khiến người ta tỉnh táo và sảng khoái..
Danh Sách Chương: