**********
Anh nhìn Mục Thu Nghi từ đầu tới chân, cảm giác như quay lại lần đầu gặp gỡ.
Hàng lông mày cong cong xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, khí chất lạnh lùng, kiêu kỳ ngời ngời.
Ban đầu anh tưởng cô là nữ thần, tiếp xúc lâu mới biết là một cô gái ngây thơ, ngọt ngào.
“Sao…sao em lại tới Yến Kinh vậy?”, Mạc Phong nhìn cô đầy kinh ngạc.
Anh không đưa cô tới đây là vì sợ ở đây sẽ xảy ra xung đột, nếu không, lúc Thương Hồng đòi đi cùng anh đã đồng ý ngay rồi.
Mục Thu Nghi bước tới, khẽ khoác cánh tay anh: “Dù sao anh cũng là chồng sắp cưới của em! Lần này bất luận thế nào em cũng không để anh bỏ em đâu!”
Gần đây Mạc Phong cứ về được vài ngày lại đi xa một thời gian dài.
Có lẽ đã quen với việc có gã này ở nhà, chỉ khi nào anh ngủ dưới tầng thì Mục Thu Nghi mới cảm thấy yên tâm.
Mỗi khi Mạc Phong rời đi, cô luôn cảm thấy trống rỗng.
Bầu không khí trong nhà trở nên ảm đạm.
Mỗi lần ăn xong trở về phòng cô chỉ biết làm việc tới lục mệt lả.
“Sao em biết anh tới Yến Kính”, Mạc Phong nhìn cô hỏi.
Những người biết anh tới đây không quá ba người.
Mục Thu Nghi khẽ mỉm cười: “Thương Hồng nói anh đang ở Yến Kinh, có khi sẽ cần tới sự giúp đỡ của em!”
Có lẽ Thương Hồng đã sớm đoán ra việc khi vào câu lạc bộ Kinh Hoa thì rất nhiều người sẽ mang theo bạn gái.
Mạc Phong lại dẫn theo ba người đàn ông thì sợ rằng sẽ bị đám đông chê cười.
Nhiệm vụ của người phụ nữ ngoài tề gia nội trợ thì quan trọng hơn cả chính là mang lại thể diện cho người đàn ông.
Mạc Phong đưa tay ra, Mục Thu Nghi lập tức nắm lấy tay anh.
“Mọi người ở ngoài đợi chúng tôi một lát!”
Mấy người Sở Nam Thiên cũng gật đầu.
Họ không vào trong câu lạc bộ Kinh Hoa.
Câu lạc bộ Kinh Hoa có lịch sử khá lâu đời.
Trong thời chiến loạn, dù bạn phạm bao nhiêu tội lỗi, dù bạn theo phe nào thì chỉ cần bạn bước vào câu lạc bộ này là không được phép làm càn nữa.
Không ai dám gây sự ở đây.
Điều đó đã trở thành một quy định bất thành văn.
Mục Thu Nghi khoác tay Mạc Phong cùng bước vào.
Khi đi ngang qua Dương Thái Nhi, cô vẫn nở nụ cười lịch sự: “Vậy chúng tôi vào trong nhé, lát gặp lại!”
“Được! Lát…lát nữa gặp lại!”, Dương Thái Nhi lúng túng đáp lại.
Sau đó hai người họ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng họ, chỉ có thể nói một câu ‘thật xứng đôi’.
Khi Mục Thu Nghi và Mạc Phong đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì Dương Thái Nhi mới bỏ tay xuống khỏi người Tưởng Minh Xuyên.
“Đi thôi!”, cô lạnh lùng nói.
Biểu cảm của cô khác hoàn toàn với vẻ ân ái, ngọt ngào trước đó.
Tưởng Minh Xuyên thấy vậy bèn hừ giọng: “Nhìn thấy người đàn ông mình thích nắm tay người phụ nữ khác, cảm giác rất khó chịu đúng không?”
“Biến! Còn nói nữa là tôi về đấy!’, Dương Thái Nhi nhìn hắn với vẻ lạnh lùng.
Cô vốn không muốn đến.
Chẳng qua vì muốn thấy Mạc Phong.
Giờ đã gặp được anh thì cô ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vì vậy cô quay người định bỏ đi nhưng cổ tay bỗng bị một bày tay thô ráp chộp lại.
“Anh làm gì vậy?”, Dương Thái Nhi nhìn hắn đầy giận dữ.
Tưởng Minh Xuyên bóp chặt cổ tay cô: “Vội gì chứ? Tôi muốn để cô thấy hắn thua tôi như thế nào!”
“Anh định làm gì?”, nghe hắn nói vậy, Dương Thái Nhi bỗng cảm thấy lo lắng.
“Tới khi đó cô sẽ biết!”
“…”
Ngay sau đó hắn lôi Dương Thái Nhi vào bên trong.
Hội trường cực kỳ rộng rãi, dù có chứa một nghìn người thì cũng không hề cảm thấy chật chội.
Mạc Phong tìm một chỗ ngồi xuống.
Một lát sau những chỗ khác cũng được lấp đầy, hơn nữa họ đều lấy anh làm trung tâm và ngồi sát ngay cạnh.
Nếu là ở Giang Hải thì chắc chắn anh sẽ cho rằng những người này là người của mình.
Nhưng giờ họ đang ở Yến Kinh, có ngốc cũng biết rằng họ tới đây vì anh.
Và họ đợi khi ánh đèn tắt đi thì sẽ ra tay..
Danh Sách Chương: