Phó Vân Tiêu không hề ngẩng đầu lên vì thế hắn không nhìn thấy trang phục lúc này của Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn mặc một chiếc áo choàng ngủ, bên trong là một bộ nội y vô cùng quyến rũ.
Cô ta chậm rãi tiến gần tới Phó Vân Tiêu, đôi chân thon dài trắng nõn dường như quấn lấy người hắn.
Sau đó cô ta ngả người về phía trước, cả người dính lấy Phó Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tuy rằng câu nói đó không hề rõ ràng, khiến người ta nghe không hiểu gì cả thế nhưng hơi thở quyến rũ của Mộ Vãn Vãn vẫn khiến người khác muốn xích lại gần.
Phó Vân Tiêu nâng tầm mắt lên nhìn chằm chằm Mộ Vãn Vãn, hắn ôm lấy Mộ Vãn Vãn sau đó lại cẩn thận buông cô ta ra rồi mới nói: “Bây giờ sức khỏe của em không thích hợp làm chuyện này.”
Sau khi Mộ Vãn Vãn nghe xong, cô ta lại chầm chậm đến gần Phó Vân Tiêu sau đó bắt đầu cởi quần áo cho hắn.
Cô ta vừa cởi vừa nói với Phó Vân Tiêu: “Chắc anh vẫn còn nhớ lần trước anh chạm vào em là khi nào nhỉ?”
Ha ha…
Nhắc tới chuyện này là trong lòng Mộ Vãn Vãn lại rỉ máu.
Lần trước hắn chạm vào người cô ta là khi nào chứ? Cũng đã là chuyện từ mấy năm về trước rồi!
Lần này trở lại, hắn chưa hề chạm vào cô ta!
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Vãn Vãn liền vô cùng tức giận.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu lại chỉ nâng mắt lên nhìn Mộ Vãn Vãn, nói với cô ta: “Bây giờ sức khỏe của em không thích hợp là chuyện này.”
Lại bị từ chối thêm một lần nữa.
Trong lòng Mộ Vãn Vãn cũng cảm thấy rất khó chịu.
Mộ Vãn Vãn có chút mỉa mai, cô ta nhìn Phó Vân Tiêu chằm chằm, nói: “Vân Tiêu, cho dù thế nào anh cũng không muốn chạm vào em ư?”
“Sau khi phụ nữ mang thai, cơ thể sẽ tiết ra rất nhiều hormone vì thế nhu cầu trong chuyện này sẽ càng mạnh mẽ hơn.”
Mộ Vãn Vãn cảm thấy cô đã sắp cắn đứt đầu lưỡi của mình ra rồi.
Để được ngủ với Phó Vân Tiêu mà cô ta có thể nói ra những lời như thế này.
Đúng là đã đạt tới trình độ không biết xấu hổ nữa rồi.
Thế nhưng cô ta lại không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy buồn cho bản thân mình.
Phó Vân Tiêu chỉ cúi người xuống bế Mộ Vãn Vãn lên, hắn bế cô ta vào phòng ngủ sau đó phủ chăn lên người cô ta rồi đi vào phòng tắm.
Đến cuối cùng Phó Vân Tiêu vẫn không hề chạm vào Mộ Vãn Vãn.
Sáng hôm sau.
Sau khi Bạch Tô rời giường, cô muốn tới bệnh viện một chuyến để xem phương án điều trị mà bệnh viện bên Mỹ gửi tới và xác định thời gian chuyển viện cụ thể.
Thế nhưng sau khi trải qua những chuyện trước đó cộng thêm việc sau khi Trương Bách Yến tìm tới tận nhà thì Bạch Tô không yên tâm để Bạch Tiểu Bạch ở nhà một mình.
Vì thế cô dẫn theo Bạch Tiểu Bạch tới bệnh viện.
Trong bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn, trẻ con lại là đối tượng dễ bị lây lan nhất vì thế Bạch Tô đeo cho Bạch Tiểu Bạch một cái khẩu trang.
Bạch Tô dắt Bạch Tiểu Bạch đi tới bệnh viện sau đó hai mẹ con cùng nhau đi lấy phương án điều trị.
Bởi vì bên trong toàn là tiếng Anh, hơn nữa còn có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành khó hiểu nên cô không thể về nhà để dịch từng chữ từng chữ một được.
Để nâng cao hiệu suất làm việc, Bạch Tô liền ngồi ở trong bệnh viện nghiên cứu phương án điều trị này cùng với một nghiên cứu sinh khác, coi như là học tập thêm.
Bạch Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
Sau đó Bạch Tiểu Bạch muốn đi toilet, đúng lúc nghiên cứu sinh kia cũng muốn đi thế nên Bạch Tiểu Bạch đã đi cùng nghiên cứu sinh đó.
Thế nhưng… khi nghiên cứu sinh quay lại thì Bạch Tô lại không hề thấy Bạch Tiểu Bạch đâu!
Bạch Tô nhìn thấy nghiên cứu sinh đứng ở cửa thì cô nghi hoặc hỏi: “Bác sĩ Liêu, sao cô về có một mình vậy?”
“Tiểu Bạch vẫn chưa về sao?”
Bị Bạch Tô hỏi như thế bác sĩ Liêu liền tỏ ra rất kinh ngạc, cô ấy giải thích: “Vừa rồi chúng tôi đi toilet xong thì trên đường về đúng lúc gặp được giáo sư hướng dẫn của tôi vì thế nên đã nói chuyện vài câu.
Sau đó có một người đàn ông xưng là ba của Tiểu Bạch đã tới dắt con bé đi rồi.
Tôi tưởng là… mọi người là một gia đình.”
Vừa nghe tới đây, Bạch Tô liền phát hoảng!
“Ba nào của Tiểu Bạch? Tiểu Bạch không có ba!”
Cô ném tài liệu còn chưa dịch xong xuống sau đó vội vàng chạy ra cửa.
Mà nghiên cứu sinh kia khi nhìn thấy Bạch Tô lo lắng như vậy thì cũng nhận thức được việc này nghiêm trọng thế nào.
Bạch Tô chạy thẳng ra cổng bệnh viện thế nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng người đàn ông nào cả.
Chắc chắn là đã đưa Tiểu Bạch đi rồi.
Lúc này nghiên cứu sinh kia cũng đã đuổi kịp, cô ấy áy náy nói với Bạch Tô: “Thật ngại quá cô Bạch, vừa rồi tôi đã đi kiểm tra CCTV rồi, trên đó đã quay được lại rõ ràng hình ảnh một người đàn ông dẫn Tiểu Bạch đi.
Đây là ảnh chụp người đàn ông đó.”
Nói xong nghiên cứu sinh liền đưa ảnh chụp CCTV cho Bạch Tô xem.
Bạch Tô nhìn tấm ảnh, cô sững người!
Mặc dù trong tấm ảnh người đàn ông đó cũng đeo khẩu trang để cố ý che mặt thế nhưng Bạch Tô vẫn có thể nhận ra.
Người này chính là người đàn ông đã tới nhà cô tối qua, Trương Bách Yến!
Tại sao lại là Trương Bách Yến?!
Sau khi Bạch Tô xác nhận người đó là Trương Bách Yến thì cô lại càng sốt ruột hơn.
Bây giờ cô còn chưa rõ thân phận của người đàn ông này mà anh ra lại đột nhiên dẫn Tiểu Bạch đi mất rồi!
Nhưng mà cô không có cách thức liên lạc với Trương Bách Yến mà!
“Tôi biết rồi, gửi tấm ảnh này cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi báo cảnh sát.”
Thế nhưng sau khi báo cảnh sát, cảnh sát cũng không thể tìm một người chỉ thông qua một bức ảnh được, chỉ có thể điều động người đi kiểm tra một số hồ sơ lái xe của anh ta trên các tuyến đường.
Bạch Tô cẩn thận nghĩ lại những thông tin mà hôm qua Trương Bách Yến đã giới thiệu với mình.
Anh ta là tổng giám đốc của một tập đoàn truyền thông nào đó, thế là cô vội vàng đi tìm cách liên hệ với tập đoàn đó.
Mặc dù cô không biết thông tin gì về Trương Bách Yến thế nhưng tập đoàn đó vẫn có một số dữ liệu công khai ở trên internet.
Nhưng mà lúc Bạch Tô gọi điện tới đó thì lại nhận được sự cười nhạo.
Đối phương trả lời không hề khách khí: “Mỗi ngày đều có rất nhiều người gọi điện tới nói muốn sinh con cho tổng giám đốc của chúng tôi.
Đúng là từ trước tới giờ chưa từng gặp ai đầu óc có vấn đề tới ăn vạ như cô.”
“Cô ơi, tôi khuyên cô một câu, tổng giám đốc của chúng tôi không có bắt cóc trẻ con đâu.
Tổng giám đốc của chúng tôi đã có hai mươi mấy ba chục đứa con riêng rồi nên có thêm một đứa nữa cũng chẳng sao đâu.
Ngược lại là cô ấy, muốn ăn vạ thì cũng phải xem thử tên của tổng giám đốc chúng tôi là gì đã chứ! Trương Bách Yến á? Chúng tôi không có tổng giám đốc ấy đâu!”
Bạch Tô nghe xong câu trả lời thì phát hoảng.
Nói cách khác, thông tin mà đối phương nói cho cô là giả.
Trước kia Bạch Tô lúc nào cũng có thể đủ bình tĩnh.
Thế nhưng hôm nay cô thật sự không thể bình tĩnh được, cho dù là giả bộ bình tĩnh cô cũng không làm được.
Bạch Tô ngồi ở cục cảnh sát cả một buổi chiều, cô ngồi đợi cảnh sát giải quyết giúp cô.
Mặc dù chưa đủ thời gian báo án mất tích thế nhưng cảnh sát vẫn hỗ trợ rất tích cực.
Thế nhưng cả một buổi chiều trôi qua, ngoài việc biết được danh tính của đối phương là giả thì không có tiến triển gì cả, thứ cô nhận được chỉ là sự thất vọng.
Thấy bên ngoài trời đã sắp tối, Bạch Tô càng lúc càng bất lực.
Thực sự là cô không còn cách nào cả.
Cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu!
Cô không thể tìm ai có thể giúp mình được nữa, chỉ còn lại mỗi Phó Vân Tiêu!.
Danh Sách Chương: