Bạch Tô vội vàng tiến lên ôm lấy Phó Vân Tiêu, trực tiếp kêu một tiếng "Phó Vân Tiêu."
Sau đó cô bắt đầu mở miệng mắng Phó Vân Tiêu: "Anh rất ích kỉ anh biết không, anh quá ích kỉ rồi muốn đẩy em đi là vì muốn tốt cho em muốn bảo vệ em nhưng anh có nghĩ tới em sẽ cảm thấy thế nào chưa?!"
"Anh và em tách ra lâu như vậy, em rất nhớ anh không muốn tách ra nữa!"
Bạch Tô ánh mắt chắc chắn nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng nhìn Bạch Tô, lúc mới bắt đầu ánh mắt của Bạch Tô chính là kiên định mà tự tin, sau khi Bạch Tô mất trí nhớ ánh mắt Bạch Tô chính vẫn như thế nhưng thỉnh thoảng sẽ vẫn có thận trọng trong đó.
Thế nhưng là giờ khắc này lúc Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô anh lại phát hiện...
Trong ánh mắt của Bạch Tô ngoại trừ cái loại kia kiên định, còn có một chút thâm thúy.
"Em nhớ lại rồi?"
Phó Vân Tiêu nhịn không được hỏi một câu.
Bạch Tô gật nhẹ đầu cô lại muốn ôm Phó Vân Tiêu một cái nhưng lúc này Phó Vân Tiêu nhìn ra phía ngoài thấy Lâm Lập vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài, rõ ràng cái chỗ đó đối với Lâm Lập mà nói rất quan trọng.
Phó Vân Tiêu đưa ánh mắt một cái Bạch Tô liền biết Phó Vân Tiêu muốn làm gì tiếp theo rồi.
Bạch Tô do dự muốn giữ Phó Vân Tiêu lại.
Cô không hi vọng Phó Vân Tiêu đuổi theo Lâm Lập, một mặt là sợ Phó Vân Tiêu gặp nguy hiểm mặt khác...Lâm Lập không có làm gì tổn hại cô cả, những năm này thật ra cô luôn hi vọng có thể cho Lâm Lập một con đường sống.
"Giặc cùng đường chớ đuổi."
Bạch Tô kéo tay Phó Vân Tiêu lại rồi nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đứng dậy muốn đi ra ngoài nhưng sau khi nghe được lời của Bạch Tô Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô nói một câu: "Chuyện này vẫn chưa kết thúc anh nhất định phải đi."
Bạch Tô do dự một chút kéo chặt tay Phó Vân Tiêu, cô cũng không biết phải mở miệng thế nào nữa nhưng cuối cùng vẫn nói với Phó Vân Tiêu nói: "Em hi vọng anh có thể tha cho Lâm Lập một con đường sống coi như nể tình những năm này anh ấy đối với em không tệ cứ coi như em trả lại cho anh ấy phần ân tình này."
Bạch Tô do dự một chút vẫn là khẩn cầu nói.
Mặc dù cô biết vừa nãy Lâm Lập muốn giết Phó Vân Tiêu bây giờ muốn Phó Vân Tiêu bỏ qua cho Lâm Lập đúng là có chút không công bằng với anh biết là như vậy nhưng Bạch Tô vẫn là nói ra.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô anh do dự một chút sau đây mới nói với Bạch Tô: "Bạch Tô anh sẽ không tha cho Lâm Lập đâu.
Nhưng có chuyện này anh vẫn chưa nói cho em biết nhưng anh thấy hiện tại là thời điểm thích hợp để nói rồi, cái chết của mẹ em là do Lâm Lập một tay gây ra."
Phó Vân Tiêu do dự một lát nhưng sau khi nói xong, chân bước anh liền tăng nhanh tốc độ anh lập tức liền nhảy lên xe, sau đó nhanh chóng bắt đầu lái đi xông ra ngoài cổng.
Trên đường Phó Vân Tiêu lái thật nhanh đem tốc độ xe bão tố đến cực hạn.
Giờ phút này trong lòng anh chỉ có một cái suy nghĩ bắt lấy Lâm Lập đánh anh ta một trận sống chết khiến anh ta không kịp trở tay.
Lâm Lập nhìn thấy mình khổ cực gây dựng Jun Lửa trọng địa đã không còn cách nào cứu vãn được nữa, anh lập tức bấm một số điện thoại, nói với người bên đầu điện thoại bên kia,"Lập tức liên hệ Đằng Dã cho tôi để anh ta lập tức tới chi viện!"
"Tôi ở bến tàu phía Đông chờ anh ta!"
Bây giờ ở trong tình huống này trong đầu Lâm Lập chỉ có một cái ý nghĩ chính là anh không thể thua!
Khi Lâm Lập nói chuyện điện thoại xong thông gương chiếu hậu anh nhìn thấy thân ảnh của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không ngừng ấn còi xe ra hiệu cho se của Lâm Lập dừng lại.
Lâm Lập làm sao có thể dừng xe chứ càng nghe được tiếng còi của Phó Vân Tiêu anh càng thả phanh nhấn tăng tốc ga.
Anh muốn nhanh chóng tranh thủ thời gian đến bến tàu phía Đông, vì bức ép Lâm Lập dừng xe Phó Vân Tiêu tăng tốc ga vượt lên sát song song với xe của Lâm Lập, không ngừng đứt đoạn va chạm xe của anh ta.
Thấy vậy Lâm Lập cũng không tỏ ra yếu thế anh cũng tăng tốc ga, xe hai người mãnh liệt va chạm nhau.
"Phó Vân Tiêu anh đấu không lại tôi đâu, từ bỏ đi thằng chó! "
Lâm Lập khinh miệt châm chọc Phó Vân Tiêu.
Lâm Lập đã có một thời gian dài được huấn luyện nên đối với xe vô cùng phần thành thạo hiểu rõ.
Chỉ thấy trên đường cao tốc xe của Phó Vân Tiêu và Lâm Lập nhanh như tia chớp kề sát sánh vai nhau.
Mắt thấy đã sắp rời khỏi đường cao tốc Lâm Lập đang muốn chạy trốn.
Cho dù như thế nào lần này cũng không thể tha cho Lâm Lập.
Phó Vân Tiêu quyết định buông tay đánh cược một lần, anh đạp cần ga tới mức tận cùng, trên tay cầm la bàn phương hướng, đột nhiên anh nhảy một cái sang xe của Lâm Lập.
"Phịch" một tiếng, Phó Vân Tiêu hung hăng bám lên xe của Lâm Lập rồi anh từ từ bò lên trên xe của Lâm Lập.
Đến ngã ba phân nhánh bởi vì Phó Vân Tiêu đột nhiên chặn đánh cho nên anh không kịp phản ứng liền chọn sai đường đi lệch hướng trực tiếp lái xe lên trên núi.
Phó Vân Tiêu ở trong xe đánh nhau với Lâm Lập cả hai không ai chịu nhường ai!
Xe càng lúc càng nhanh...!Cũng càng lúc càng mất khống chế!
Sau khi Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô nguyên nhân cái chết của mẹ cô Phó Vân Tiêu liền rời đi thế nhưng Bạch Tô lại sững sờ vẫn đứng tại nguyên chỗ rất lâu cũng chưa hoàn hồn.
Cô khó mà tiếp thu được chuyện này cô nhìn Sophie đang đứng bên cạnh cô bất đắc dĩ hỏi một câu: "Chuyện Lâm Lập hại chết mẹ mẹ tôi anh biết không? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Bạch Tô nhìn Sophie.
Sophie nhìn thấy Bạch tô khổ sở trong lòng cũng có chút khó chịu.
Cô đi đến bên cạnh Bạch Tô nói với Bạch Tô một câu: "Thật ra ngoài mặt thân phận của tôi là một diễn viên truyền hình điện ảnh, nhưng ít ai biết trước đây tôi từng làm đặc công, lần này Phó Vân Tiêu là vì sợ cô gặp nguy hiểm cho nên mới đặc biệt tìm tới tôi hợp tác dời sự lực chú ý của Lâm Lập từng bước từng bước dụ Lâm Lập đi vào cái bẫy mà chúng tôi thiết kế.
"Nhưng chuyện...!Mẹ cô chết, tôi cũng chỉ là nghe người khác nói tôi cũng không rõ lắm.
"Nghe nói năm đó bởi vì Mộ Vãn Vãn cầu xin sự trợ giúp của mẹ cô cho nên khi mẹ của cô ở bệnh viện anh ta đã động tay động chân hại chết mẹ của cô."
Bạch Tô vẫn đang nghe nhưng lúc nghe đến câu nói này cả người cô đều run rẩy!
Năm đó chính cô cũng không rõ vì sao bệnh tình của mẹ cô đã ở trạng thái hồi phục vô cùng tốt!
Kết quả là tự dưng xảy ra ngoài ý muốn!
Hiện tại...!Xem ra mọi chuyện đều đã ràng!
Hai tay Bạch Tô luôn nắm chặt lại thành nắm đấm cắn môi lại giống như muốn cắn nát bờ môi của mình trạng thái bây giờ của cô là do cô đang ráng chống đỡ lấy.
Lúc trước kia Mộ Vãn làm hỏng việc gì cũng tìm đến nàng phàn nàn gây phiền phức, nhưng thật ra cô không hề để trong lòng chuyện có thể không tính toán cô sẽ không tính toán.
Bởi vì...cô biết Mộ Vãn Vãn chính là đang ghen ghét cô có được tình yêu của Phó Vân Tiêu cô cảm thấy Mộ Vãn Vãn làm ra những chuyện gì cũng đều tương đối bình thường.
Nhưng là cô không nghĩ tới Mộ Vãn Vãn lại xấu xa như thế.
Thật là buồn cười...hoá ra kết quả cho sự lỡ lãng của cô lại hại chết mẹ của cô?!
Nghĩ đến đây Bạch Tô hận không thể đi xé nát Mộ Vãn Vãn!
Đây là một mạng người nha!
Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Sophie một cái rồi nói với Sophie một câu,"Chờ Phó Vân Tiêu trở về anh nói cho anh ấy biết không cần tìm tôi, tôi đi xử lý một chút chuyện, xong việc tối nay tôi sẽ tự đến nhà của anh ấy gặp anh ấy sau."
Bạch Tô nói xong cũng đi ra ngoài.
Sophie lập tức ngăn cản Bạch Tô lại, sốt ruột hỏi một câu: "Cô muốn đi đâu?
Bạch Tô ngẩng đầu lên ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Sophie nói: "Tôi đi tìm Mộ Vãn Vãn."
Sophie lo lắng nhìn Bạch Tô: "Tôi đi cùng với cô nhé.".
Danh Sách Chương: