Phó Vân Tiêu nói xong câu này, ánh mắt Lương Vân Trạm cũng nhìn về phía xa xa.
Hồi lâu, Lương Vân Trạm mới giống như vô tình nói một câu: “Tuyết ngừng rơi, nên quét tuyết thì quét tuyết, nếu cần, tôi sẽ giúp cậu quét tuyết.
"
Sau khi nói xong những lời này, anh không nói thêm bất kỳ lời gì.
Phó Vân Tiêu nhìn về phía Lương Vân Trạm, loại cảm giác hiểu lòng không nói này, anh đương nhiên biết.
Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, anh nhìn màn hình điện thoại, đến từ Bạch Tô!
Bây giờ Bạch Tô chủ động gọi điện thoại cho anh, đơn giản là quá hiếm thấy!
Phó Vân Tiêu vội vàng nhận điện thoại, đầu điện thoại kia, giọng Bạch Tô truyền qua ống nghe điện thoại, cùng không có vẻ bài xích bình thường, mà mang theo mừng rỡ.
Bạch Tô tuyết trắng nhìn ngoài cửa sổ, nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, bên ngoài tuyết rơi, tuyết rất dày, anh có thấy không?"
Phó Vân Tiêu lẳng lặng đáp lại một chữ: “ Ừ.
"
Bạch Tô hôm nay nướng bánh su không chú ý tới cô nướng hơi nhiều, hơn nữa trước đây chưa từng làm qua những thứ này, hôm nay dựa theo giáo trình trên mạng làm, lần đầu tiên thành công, cô vẫn cảm thấy hết sức hài lòng.
Hài lòng rồi mới phát hiện, Erica nói tối nay không trở về, ngôi nhà lớn như vậy cũng chỉ còn lại có mình cô.
Sau đó cô ăn vài miếng cảm thấy không có ý nghĩa, nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, không biết nghĩ thế nào liền muốn gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Đến khi cô điện thoại tới, thật ra thì giọng cô vẫn rất ung dung.
Nhưng mà, cô nghe thanh âm Phó Vân Tiêu tựa hồ cũng không ung dung được.
Cô hơi nghi ngờ nghe giọng Phó Vân Tiêu, hỏi: “Anh bây giờ ở đâu vậy?"
Giọng Phó Vân Tiêu bình thản như thường lệ, nói một câu: “Trại ngựa Thanh Sơn.
"
Chỗ này, thật ra thì Bạch Tô cũng không biết vị trí cụ thể ở nơi nào.
Bây giờ đối với thành phố A cô vẫn còn chưa hoàn toàn quen thuộc, ù ù cạc cạc mà thôi.
Cho nên, cô liền ngao một tiếng, coi như là biết.
Lại ngay sau đó nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, hôm nay tôi nướng bánh su, sau đó còn nướng bánh bích quy, anh thích ăn đồ ngọt không?"
Phó Vân Tiêu cầm điện thoại di động, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, nói với Bạch Tô một câu: “Cũng tạm.
Thỉnh thoảng cũng ăn.
"
"Anh có muốn nếm thử tay nghề tôi hay không, tôi cho anh biết nha, trước đây tôi chưa từng làm, tôi cho rằng mình không thể làm, hoặc là làm mùi vị rất khó ăn, nhưng tôi không ngờ! Lại ăn ngon khác thường như vậy.
"
Bạch Tô nói đến đây hơi kiêu ngạo, sau đó vui vẻ nói cùng Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh có muốn tới nếm thử hay không? Nhưng mà tuyết rơi nhiều, giao thông có thể không tiện lắm, anh lái xe dễ gặp nguy hiểm.
"
Bạch Tô nói như vậy, lại quyết định thay Phó Vân Tiêu, nói: “Hoặc là, bây giờ anh đừng tới, chờ ngày mai lúc tôi nướng cái khác cho anh.
"
"Được.
"
Phó Vân Tiêu trả lời lại một chữ.
Bạch Tô bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Tất cả vui sướng cùng nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt đều cứng lại, tay cô cầm điện thoại di động cũng hơi run rẩy.
Không biết tại sao, trong lòng bi thương bị phóng đại lên, vô hình bắt đầu muốn khóc.
Hôm nay cô gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu cũng đã rất khó hiểu, Phó Vân Tiêu đối với cô hẳn là không có tình cảm gì mới đúng chứ, tại sao lại vô hình muốn khóc?
Bạch Tô có thể cảm nhận được sự đau khổ của anh trong tiếng trả lời hờ hững đó!
Lúc này Phó Vân Tiêu hẳn là đặc biệt khổ sở!
Người mình đồng da sắt như Phó Vân Tiêu làm sao có thể khổ sở chứ?
Bạch Tô trong lòng nặng nề cười nhạo mình suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa chỉ là thông qua điện thoại di động, bọn họ đâu có mặt đối mặt, biểu cảm Phó Vân Tiêu cô cũng không nhìn thấy, đừng nói chi là biết lúc này bên cạnh Phó Vân Tiêu là cảnh tượng gì tâm trạng gì, vạn nhất Phó Vân Tiêu chỉ là đang vội vàng, hoặc là bên cạnh có đàn bà khác không tiện nói nhiều, chỉ có thể nói những điều này thì sao?
Làm sao cô lại thay Phó Vân Tiêu khổ sở?
Loại cảm giác bi thương đó khiến cho tim Bạch Tô hơi đập loạn lên.
Bạch Tô biết, cô hẳn phải khống chế suy đoán của mình, khống chế mình kích động, nhưng cô vẫn không kìm chế nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Phó Vân Tiêu, anh gửi cho tôi vị trí xác định cụ thể đi, tôi muốn đi tìm anh! Tôi muốn gặp anh, tôi muốn gặp anh ngay bây giờ!"
Bạch Tô nói những lời này càng về sau, Bạch Tô đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Phó Vân Tiêu cầm điện thoại di động, nghe thấy câu này, mắt chớp mạnh.
Lập tức nói với Bạch Tô: “Em không cần tới đây gặp tôi, tôi đi gặp em! Tôi bây giờ lập tức trở về tìm em.
"
"Phó Vân Tiêu, tuyết rơi nhiều đường trơn trượt, nhất định phải lái xe cẩn thận, tôi chờ anh.
"
Bạch Tô lẳng lặng nói, ngữ khí kiên định.
Lúc Phó Vân Tiêu nói muốn tìm cô, cô cảm thấy lòng dạ treo lơ lửng giống như vừa buông xuống.
"Được, chờ tôi!"
Phó Vân Tiêu kiên định nói, lập tức cúp điện thoại.
Sau đó cùng Lương Vân Trạm nói một tiếng rời đi, liền xoay người đi ra ngoài.
Lương Vân Trạm lo lắng Phó Vân Tiêu, phái ba chiếc xe đi theo Phó Vân Tiêu thật chặt, anh lái tốc độ nào, xe sau lưng lái tốc độ đó.
Trại ngựa Thanh Sơn nằm ở ngoại ô thành phố A, đường đi bình thường, nếu lái trở về cần khoảng hai giờ, huống chi hôm nay tuyết rơi nhiều.
Phó Vân Tiêu trước đây tốc độ lái xe rất nhanh, tay lái rất vững, hơn nữa xe anh là xe sang, lắp đầy đủ trang thiết bị, lại càng không thể đở.
Nếu như đi gặp Bạch Tô nhất định phải lái nhanh.
Nhưng hôm nay Phó Vân Tiêu vẫn không tăng tốc, anh dùng tốc độ hết sức chậm rãi rời khỏi trại ngựa, lái rất chậm dọc đường đi, đến khi đến thành phố A mới thoáng tăng tốc độ.
Bởi vì! Bạch Tô nói, tuyết rơi nhiều đường trơn trợt, cô sẽ đợi anh.
Anh tình nguyện để cho cô chờ đợi, cũng không tình nguyện để anh xảy ra tai nạn để cho cô lo lắng, để cho cô đợi không được anh.
Những thứ bánh ngọt kia dù nguội, thức ăn nguội có thể làm nóng.
Nhưng, anh không thể để cho cô không đợi được mình.
Tuyết lớn như vậy còn lái xe đi gặp người ra thì chẳng khác gì đi liều chết.
Nhất định là người anh yêu sâu sắc.
Phó Vân Tiêu lái tuyến đường hai giờ thành năm giờ mới chạy đến căn biệt thự hoa anh đào của Bạch Tô.
Đến nơi, đã là rạng sáng.
Những người hộ tống Phó Vân Tiêu sau khi đến nơi, mới báo cáo với Lương Vân Trạm, ngủ lại khách sạn ở thành phố A, chờ tuyết tan mới về lại.
Phó Vân Tiêu xuất hiện ở trước cửa nhà Bạch Tô, Bạch Tô mở cửa trong nháy mắt, khoảnh khắc nhìn thấy Phó Vân Tiêu, cô kinh ngạc.
"Tôi cứ tưởng là muộn thế này rồi anh sẽ không tới chứ.
"
"Cho rằng tôi không tới thì tại sao em còn chờ?"
Khóe môi Phó Vân Tiêu có vẻ tươi cười, nhìn Bạch Tô hỏi.
Những lời này, khiến Bạch Tô mỉm cười, khóe môi cô cong lên nụ cười, nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Bởi vì em đồng ý, em đợi anh.
"
Vừa nói, cô chủ động ôm lấy Phó Vân Tiêu.
Thây kệ lý trí, giờ phút này! Mặc kệ!
Cô muốn yêu!.
Danh Sách Chương: