Câu nói này đã lập tức khiến Phong Kiền sững sờ.
Phong Kiền dùng tay vuốt nhẹ phần râu màu xanh đen đang mọc lún phún dưới cằm, đồng thời nhìn quản lý.
"Yêu cầu này rất đơn giản."
Quản lý cũng vô cùng ngượng ngùng.
Hắn nhìn Phong Kiền, do dự nói: “Giám đốc Phong, cái này..
đơn giản thế nào được chứ.
Yêu cầu về đối tượng cao như vậy, người thường ai xứng đôi được.
Mặc dù cô Bạch Tô đây là thư kí giám đốc của ngài, nhưng mà…yêu cầu như vậy cũng không thể nói là không quá cao.
Những con gái của các nhà quyền quý khác nhất định cũng không thể tìm được người có điều kiện như vậy.”
“Cậu cứ đi tìm trước đi, chắc chắn là phải có.”
Phong Kiền cau mày nhìn quản lý.
Quản lý lại muốn thuyết phục Phong Kiền: “Hay là ngài hạ tiêu chuẩn xuống một tí đi.”
“Không hạ.”
"Ra ngoài đi."
Nói xong hai câu này, Phong Kiền cho quản lý ra ngoài.
Trong tim anh, Bạch Tô không thể bị hạ thấp điều kiện.
Tuy nhiên, lời của quản lý cũng nhắc nhở Phong Kiền rằng Bạch Tô thực sự không phải là một người bình thường.
Một người phụ nữ có thể xứng đáng với Phó Vân Tiêu hay Phó Cảnh Hoài thì hoàn toàn không phải là người bình thường.
Vì vậy…điều kiện này thực sự khó tìm.
Phong Kiền đứng dậy, nhìn chiếc xe đang đậu dưới lầu không khỏi thở dài.
Ngay lúc đang ngồi tựa vào lưng ghế, anh cầm điện thoại bấm một số điện thoại rồi gọi đi.
Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng nhạc ồn ào, tiếng nhạc chói tai khiến người ta muốn cúp điện thoại ngay lập tức, phải khó khăn lắm mới phân biệt được giọng nói của một người từ trong tiếng nhạc hỗn độn: “Alo? Có chuyện gì vậy? Sao lại gọi cho tôi!"
Phó Vân Tỷ ở đầu dây bên kia hét lên gần như khản cả cổ.
Phong Kiền không khỏi cau mày nói với Phó Vân Tỷ: "Anh mau ra khỏi cái chỗ ăn chơi trác táng của mình đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
"Hả? Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ!"
Phó Vân Tỷ vẫn đang hét lớn.
Phong Kiền cảm thấy như điếc luôn cái lỗ tai, vội vàng đưa điện thoại ra xa tai, đợi âm thanh ở bên kia nhỏ đi một chút, Phong Kiền lớn tiếng nói: “Cho cậu vài phút, cút ra ngoài nghe điện thoại cho tôi.
"
Anh rống to.
Phong Kiền cảm thấy mình như một kẻ ngốc vậy, người như anh mà lại rống to vào điện thoại như thế.
Một lúc sau, giọng nói của Phó Vân Tỷ trong điện thoại cũng nhỏ hơn một chút, Phó Vân Tỷ nói vào điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"
"Cậu đang nhảy ở đâu!"
Giọng điệu của Phong Kiền đầy khinh thường.
Phó Vân Tỷ trả lời ngay lập tức: "Làm sao? Có chuyện gì à?"
"Mau về đi, nhanh lên."
Phong Kiền nói thẳng với Phó Vân Tỷ, Phó Vân Tỷ không khỏi nhíu mày: "Cậu thì có thể gặp chuyện gấp gì?"
Anh ấy hiểu Phong Kiền, người như anh và Phong Kiền, không học vấn không nghề nghiệp.
Lúc đầu, mọi người đã có một khoảng thời gian vui chơi thoải mái cùng nhau.
Nhưng sau nhiều năm, Phong Kiền bất ngờ bị gia đình bắt trở về gia đình làm việc chăm chỉ, bỏ mặc Phó Vân Tỷ một mình chơi bời.
Thật ra, một mình anh chơi bời thật nhàm chán.
"Chỉ cần cậu nhanh lên thôi, sao tôi không thể gặp chuyện khẩn cấp được! Mau trở về cho tôi!"
Sau khi nói xong những lời này, Phong Kiền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, tôi mới nhớ ra có chuyện không ổn, Phó Vân Tiêu không biết bây giờ anh đang làm việc ở đâu, vậy nên anh nhanh chóng gửi địa chỉ nơi làm việc cho Phó Vân Tỷ.
Vào thời điểm tan tầm buổi tối, Phó Vân Tỷ đã đến trước cửa tòa nhà văn phòng Phong Kiền đúng giờ.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa giống như đang đi nghỉ mát.
Ngay khi bước vào tòa nhà văn phòng Phong Kiền, anh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Người khác mà mặc bộ này thì vừa tầm thường vừa thô bỉ.
Nhưng khi Phó Vân Tỷ mặc bộ đồ này thì không chỉ mang lại hơi thở của nắng mà còn rất thời trang!
Bạch Tô có phòng làm việc riêng nên tất nhiên sẽ không biết được sự xuất hiện của Phó Vân Tỷ.
Phó Vân Tỷ đi thẳng đến văn phòng của Phong Kiền, nhanh chóng đẩy cửa vào, tháo kính râm xuống, trực tiếp giơ hai chân, bắt chéo lên ghế sô pha.
"Nói đi, có chuyện gì gấp?"
Phong Kiền nhướng mi nhìn Phó Vân Tỷ, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lên để nhìn thấy phòng làm việc của Bạch Tô.
Anh chỉ vào Bạch Tô đang làm việc chăm chỉ và nói với Phó Vân Tỷ: "Cô ấy có phải là chị dâu của cậu không?"
Phó Vân Tỷ liếc nhìn Bạch Tô rồi gật đầu một cách tự nhiên: "Chị dâu của tôi sao lại làm việc ở đây?"
"Đừng nói như vậy, cô ấy đã chia tay với anh trai cậu từ lâu rồi."
Phong Kiền trực tiếp kết luận.
Khuôn mặt Phó Vân Tỷ lập tức lộ ra vẻ khinh thường, nhướng mi, nhìn chằm chằm anh ấy: "Thì sao? Vậy cậu định theo đuổi chị dâu của tôi sao? Cậu đừng có mà đùa."
"Tôi sẽ không giúp cậu, chuyện cấp bách này của cậu, tôi sẽ không giúp."
"Người như cậu không có khả năng so sánh với anh tôi dù chỉ một chút.
Anh ấy rất thông minh.
Cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện đó!"
Phó Vân Tỷ vốn cũng là người nói nhiều, nhưng khi nói chuyện với Phong Kiền thì anh càng nói nhiều hơn.
Mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt.
Nhưng bình thường giao tiếp đều về những điều không đáng tin cậy.
Phong Kiền trợn tròn mắt nhìn Phó Vân Tỷ: "Trong mắt cậu, tôi là người như thế sao? Sao cậu không thể nghĩ tốt cho tôi một chút chứ? Trong mắt cậu tôi là loại người gặp người nào thì yêu người đó hả?"
"Đúng vậy."
Phó Vân Tỷ cười nói.
Lại còn nói thêm với Phong Kiền: "Nói thư ký pha cho tôi một tách trà, tôi khát."
"Thư ký của tôi là chị dâu của cậu đấy."
Phong Kiền nói, trên mặt chẳng lộ ra vẻ gì.
Phó Vân Tỷ bị doạ tới mức bỏ hai chân xuống, lập tức đứng lên, nói với Phong Kiền: "Không cần, tôi tự rót nước cho mình là được."
Chờ sau khi Phó Vân Tỷ đi rót ly nước về, anh nói với Phong Kiền: "Cậu nói đi, cậu muốn thế nào?"
Phong Kiền chia sẻ những quan sát của anh ấy về Bạch Tô trong khoảng thời gian này và hôm anh ấy đưa Bạch Tô đến quán bar, còn có cả chuyện sau khi Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu như biến thành một người khác, nói hết cho Phó Vân Tỷ nghe.
Sau khi nói chuyện với Phó Vân Tỷ, Phó Vân Tỷ đã tức giận đến mức ngay cả nước cũng không thèm uống, nói với Phong Kiền đúng hai chữ: "Hồ đồ!"
Phong Kiền bất lực nhún vai: "Đây không phải là lúc nói tôi hồ đồ hay không.
Bây giờ chuyện này đã như vậy, cậu có thể tìm cách giúp anh cậu hồi tâm chuyển ý, hoặc là tìm chồng mới cho chị dâu cậu."
Phong Kiền bất lực thở dài.
Phó Vân Tỷ lại liếc nhìn Bạch Tô qua khung cửa sổ, lúc này Bạch Tô đã phờ phạc hơn, trông gầy đi rất nhiều, dáng vẻ chuyên chú làm việc lại khiến người ta có chút xót xa.
Tuy nhiên, Phó Vân Tỷ rất hiểu Phó Vân Tiêu.
Khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu và Bạch Tô cùng nhau, anh biết rằng người phụ nữ này có một ý nghĩa khác đối với Phó Vân Tiêu.
Nhưng bây giờ Phó Vân Tiêu lại chủ động đẩy Bạch Tô ra xa, chắc hẳn là Phó Vân Tiêu cũng có lý do của anh ấy!
Chương 478: Mẹ con gần đây tâm trạng không tốt
Vì vậy, sau khi Phó Vân Tỷ nhìn Bạch Tô lần nữa, không khỏi thở dài.
Phó Vân Tiêu cố gắng hết sức đẩy Bạch Tô ra.
Mặc dù Phó Vân Tiêu chưa bao giờ quan tâm nhiều đến gia đình họ Phó, và thậm chí còn ít quan tâm đến vấn đề công việc, tự nhiên cũng không biết Phó Vân Tiêu đang tính toán cái gì, nhưng, hiện tại nếu Phó Vân Tiêu đã làm vậy, anh phải tìm cách giúp anh trai.
"Giúp chị dâu tìm chồng một lần nữa đi."
Phó Vân Tỷ suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nói xong, anh ta đặt cốc uống nước lên bàn cà phê, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc này, Phong Kiền thấy Phó Vân Tỷ chuẩn bị đi liền sốt ruột, nhanh chóng đứng lên chặn đường Phó Vân Tỷ.
"Cậu làm sao vậy, cứ như vậy rời đi?"
Phó Vân Tỷ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi không đi thì ở đây làm gì?"
“Tôi gọi cậu tới chính là để đưa ra chủ ý."
"Không phải đã đưa rồi sao?"
Phó Vân Tỷ một bộ dáng theo lẽ thường, nhưng lại khiến Phong Kiền càng đau đầu hơn.
Anh giống như một tên địa chủ không chút do dự chặn đường của Phó Vân Tỷ, trực tiếp bá đạo nói: "Tôi không quan tâm, trước khi cậu rời đi phải giải quyết triệt để chuyện này cho tôi đã."
"Còn có thể giải quyết như thế nào?"
Phó Vân Tỷ cũng có chút đau đầu.
"Chị dâu cậu từng gả cho anh trai Phó Vân Tiêu của cậu, điều kiện rất cao nên lúc này khó tìm được tấm chồng tốt."
"Đúng vậy, không ai xứng với người phụ nữ của Phó Vân Tiêu."
Phó Vân Tỷ đắc ý nói, nhưng anh ta vẫn không có ý tứ giải quyết vấn đề, mà là nhìn Phong Kiền một cách nghiêm túc: "Vậy thì quên đi."
“Cậu sắp xếp vài người, rồi tìm cách tổ chức một buổi hẹn hò với Bạch Tô, cậu có thể tập hợp tất cả những người cậu biết xung quanh mình và những người cậu quen, xem ai phù hợp thì nhanh chóng giới thiệu cho chị dâu.
Sắp xếp một buổi hẹn hò cho cô ấy."
Nghe thấy yêu cầu này, Phó Vân Tỷ kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Kiền, không tin hỏi: “Phong Kiền, cậu điên rồi, cậu nhờ tôi đi gặp những người xung quanh để giới thiệu cho người phụ nữ của anh hai? Đây là cậu điên hay tôi điên?"
"Cô ấy đã ly hôn với anh hai của cậu rồi."
Phong Kiền nói như đó là điều hiển nhiên.
Phó Vân Tỷ không thể đồng ý: "Không được, tôi không làm được."
"Cậu không làm được thì cũng đừng có hòng rời đi."
Phong Kiền vừa nói chuyện, vừa chủ động sờ túi Phó Vân Tỷ để tìm điện thoại di động của anh ta, sau đó lục trong sổ địa chỉ để tìm người thích hợp cho buổi hẹn hò của Bạch Tô.
Nhìn bộ dạng của Phong Kiền, Phó Vân Tỷ thở dài, không có lựa chọn nào khác, vẫn là lựa chọn thỏa hiệp.
Hai người tìm kiếm cả tiếng đồng hồ, Phó Vân Tỷ đã liệt kê tất cả những người đàn ông mà anh biết hợp đưa cho Phong Kiền, lúc ấy mới lấy lại được tự do, anh ta vội vã đi như muốn trốn thoát.
Phong Kiền nhìn danh sách mỉm cười hài lòng, chuẩn bị chờ quản lý an bài buổi hẹn hò tốt rồi anh lập tức đi an bài những người này cùng Bạch Tô hẹn hò.
Nhưng khi Phong Kiền nhìn thấy Bạch Tô vẫn đang làm thêm giờ ở đó, anh ta lại lập tức cảm thấy không vui.
Anh cau mày nhìn Bạch Tô, đứng dậy đi hướng cô.
Anh nhìn Bạch Tô, đi thẳng về phía cô, đối với Bạch Tô dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Lập tức tắt máy tính, tan sở."
Nhìn thấy Phong Kiền, Bạch Tô dùng ngữ khí bình thường nói: "Còn một chút thôi, xong việc tôi sẽ nghỉ."
"Để dành đến ngày mai đi."
Phong Kiền cau mày nói.
Bạch Tô không nghe, ánh mắt vẫn chăm chú vào đống hồ sơ trên màn hình rồi nhanh chóng xử lý.
Phong Kiền bất lực nhìn Bạch Tô, chỉ có thể tự mình tắt máy tính.
Sau đó anh nhìn về phía Bạch Tô nói: "Mấy ngày nay cô không có ngủ? Cô nghĩ mình là người máy hay sao?"
Anh có thể thấy dưới mắt Bạch Tô đã có quầng thâm sâu.
"Đi, tôi đưa cô về nhà ngủ."
Phong Kiền duỗi tay ra, muốn đưa Bạch Tô về nhà, nhưng Bạch Tô không có ý định rời đi: "Tôi muốn làm nốt."
Bạch Tô nhìn Phong Kiền nói.
Phong Kiền hoàn toàn không để ý đến yêu cầu của Bạch Tô, trực tiếp nhìn Bạch Tô không phối hợp, liền ôm cô khiêng lên người, nhanh chóng đưa Bạch Tô rời đi, Bạch Tô chỉ có thể ở trên người Phong Kiền phản kháng, không ngừng yêu cầu Phong Kiền đặt cô xuống.
"Phong Kiền, anh mau đặt tôi xuống, đồng nghiệp của tôi thấy thì thế nào."
Bạch Tô chật vật nói.
Phong Kiền nhìn lại Bạch Tô, nhưng bước chân không có ý định dừng lại, trực tiếp nói: "Bây giờ không có đồng nghiệp làm thêm giờ, mọi người đã tan tầm hết rồi."
Phong Kiền nói vậy rồi, Bạch Tô không có lý do gì phản bác nữa.
Do dự một hồi, mới cùng Phong Kiền nói thêm: "Vậy anh mau bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi, tôi có thể tự đi được!"
Phong Kiền do dự một chút, nhìn Bạch Tô: "Em chắc chắn?"
Bạch Tô gật đầu, Phong Kiền đặt Bạch Tô xuống, rồi cùng Bạch Tô chậm rãi đi ra ngoài.
Bạch Tô đi theo Phong Kiền lên xe, Phong Kiền đưa Bạch Tô về nhà mà không hỏi Bạch Tô nơi cô ở.
Khi đỗ xe ổn định trước cửa nhà họ Bạch, Bạch Tô không khỏi có chút kinh ngạc: "Sao anh biết tôi sống ở đây?"
Phong Kiền khẽ nhếch khóe môi, cười nói: "Tất cả những gì về cô, tôi đều biết."
"Được thôi, tôi lên tầng trước."
Bạch Tô không có ý tứ nói thêm với Phong Kiền: "Anh lái xe trở về chậm một chút."
Nói xong, cô chuẩn bị lên tầng.
“Cô không định mời tôi lên sao?” Phong Kiền không khách khí nói.
Bạch Tô liếc nhìn Phong Càn: "Đã muộn rồi, tôi không thể mời được."
"Anh trở về đi."
Nói xong, Bạch Tô giả bộ ngáp một cái, thật ra cô không buồn ngủ, những lúc này dù về nhà ngủ cũng không ngủ được, nhưng cô vẫn cần vào nhà, không muốn cùng Phong Kiền tiêu hao thể lực nữa.
Bạch Tô nói xong liền đi lên tầng.
Phong Kiền thực sự không biết số nhà chính xác của Bạch Tô, nhưng anh nhất quyết đứng ở tầng dưới, nhìn ánh sáng của cửa sổ phía trên chuyển từ tối sang sáng, sau đó anh mới chuẩn bị lên xe.
Vừa định lên xe, anh chợt nhìn thấy một đứa trẻ đang từ từ bước vào căn phòng mà Bạch Tô đang ở khi nãy.
Mà khuôn mặt cậu bé có vài phần tương tự với Phó Vân Tiêu.
Phong Kiền nghi ngờ nhìn cậu bé, do dự rồi nhanh chóng ngăn cậu lại.
"Con là con của Bạch Tô?"
Erica nhìn Phong Kiền với ánh mắt cảnh giác.
"Làm sao vậy ạ?"
Phong Kiền ân cần nói: "Không có chuyện gì, chú chỉ giám sát mẹ con ngủ ngon.
Mẹ con gần đây tâm trạng không tốt.
Nếu con có thể, con phải tìm cách làm cho mẹ vui."
"Được, con hiểu rồi."
Erica đáp lại, không định nói chuyện với Phong Kiền, đi thẳng lên lầu.
Phong Kiền bất lực nhìn theo bóng lưng của Erica và thở dài, cậu bé này thực sự rất giống Phó Vân Tiêu.
Sau khi Erica lên lầu, mở cửa nhìn Bạch Tô, tự nhiên nhìn thấy vết thâm quầng trên mắt.
Bạch Tô thoạt nhìn trông thật tiều tụy..
Danh Sách Chương: