Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạch Tô do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói ra suy đoán của mình.

“Khả năng bị trả thù là không thể xảy ra.


Ánh mắt của Phó Vân Tiêu trở nên thâm thúy, sau một lúc suy nghĩ, anh cho Bạch Tô một câu trả lời vô cùng bất ngờ.

“Sao lại không có khả năng bị trả thù, anh xem Văn luôn đứng ra để bảo vệ danh dự cho em, sau đó lại bị người ta lấy danh nghĩa của em lừa đến nơi rừng núi hoang vắng, đây còn không phải là bị trả thù sao? Không phải là Văn vì em mà đã phải chịu nhiều thiệt thòi sao?”
Sau khi bị Phó Vân Tiêu bác bỏ ý kiến, Bạch Tô có chút nóng nảy, thấy cô nói lớn giọng hơn, Phó Vân Tiêu sốt ruột, giải thích thêm một lần nữa.

“Được rồi, bất luận là nguyên nhân gì, chỉ cần tìm được người là tốt rồi.

Em quá lương thiện, thật ra em không cần quan tâm nhiều đến chuyện này như vậy, trong chuyện này em cũng không phải là người sai.


Thấy Bạch Tô có chút kích động, Phó Vân Tiêu liền quyết định không cùng Bạch Tô nói đến chuyện này nữa.

“Xí, một người đàn ông ác độc, trái tim sắt đá.


Bạch Tô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Vân Tiêu, từng câu từng chữ mà cô đay nghiến, như từng đợt gió rít qua kẽ răng.

Dưới ánh mắt bất lực và kinh ngạc của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô chậm rãi đứng lên, trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái, sau đó mới xoay người đi vào phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người cùng nhau ở trong trang viên ăn bữa sáng.

Những lát bánh mì mới nướng được đầu bếp khéo léo lật lại, quết một lớp mật ong hấp dẫn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Mặc dù là bữa sáng nhưng thức ăn cũng rất phong phú, sau khi trải qua một đêm mệt mỏi, Bạch Tô đã đói rồi, nhìn thấy bữa sáng trước mặt cũng thấy thèm ăn, tâm trạng cũng rất vui.


Khi Bạch Tô chuẩn bị ăn một miếng bánh mì, Lâm Manh Manh đột nhiên đi tới chỗ cô.

"Có vài người chính là không có lương tâm, có người vì cô ta mà bị báo thù, nhưng người này vẫn có thể yên tâm ngồi ăn sáng ở đây, thật là không ngờ tới!” Lâm Manh Manh dùng giọng điệu chế giễu, cố tình nói lớn cho Bạch Tô nghe.

Bạch Tô cũng không thèm liếc mắt về phía Lâm Manh Manh, giả bộ như không nghe thấy, cô vẫn giữ suy nghĩ đó, không muốn gây rắc rối cho Phó Vân Tiêu khi ở đây.

Tuy cô biết Lâm Manh Manh là cố ý chọc giận mình, nhưng tâm trạng tốt đẹp của Bạch Tô trong một buổi sáng đẹp trời đã bị Lâm Manh Manh dùng vài câu nói phá hoại.

Kệ đi.

Bạch Tô nghĩ một hồi, cô thở dài một hơi, sau đó cầm lấy bánh mì, chuẩn bị ăn bữa sáng, lúc này Lâm Manh Manh ở bên cạnh tiếp tục châm chọc mỉa mai thêm một câu.

“Còn giả vờ không nghe được gì, thật sự là không cảm thấy áy náy một chút nào sao? Có người thì đang sốt cao nằm trên giường bệnh, mà có người lại có thể vui vẻ ăn bữa sáng, haiz! ”
Lâm Manh Manh nói chuyện vô cùng ác ý, cô ta chĩa mũi nhọn về phía Bạch Tô.

Nhưng đúng là sáng nay lúc Bạch Tô tới ăn sáng, phát hiện Văn không tới, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vốn dĩ là cô tính ăn nhanh một chút rồi qua thăm Văn.

Kết quả, cô bị Lâm Manh Manh dùng lời lẽ độc ác đay nghiến, cô ta nói Văn đang sốt, cô cũng có chút lo lắng, lúc này Bạch Tô mới buông bánh mì trong tay ra, cô cầm thêm một phần ăn sáng rời khỏi nơi này.

Lúc Bạch Tô đẩy cửa phòng Văn ra, Văn còn nằm ở trên giường, môi trắng bệch.

“Bạch Tô, cô đến rồi sao, khụ khụ! ”
Văn yếu ớt, dùng hết sức ngồi dậy chào hỏi Bạch Tô, giọng nói khàn khàn.

Sau khi nói xong câu chào, cô ta không kiềm chế được, ho lớn vài tiếng.

“Mau nằm xuống đi.


Bạch Tô nhanh chóng chạy tới đỡ Văn, nhẹ nhàng phía sau lưng vỗ Văn, giúp cô ta bớt ho.

“Cảm lạnh mà nghiêm trọng như vậy sao? Cô đã gọi bác sĩ chưa?”
Bạch Tô ngồi ở bên người Văn, quan tâm hỏi thăm.

“Tôi không sao, cũng là chuyện nhỏ thôi, chỉ là đêm qua bị dọa nên có sợ một chút.


Văn cố tình tỏ ra bình thường, lên tiếng giải thích một câu, nhưng mồ hôi trên trán cô ta không ngừng túa ra, bây giờ cô ta đang rất mệt mỏi.

Bạch Tô nhăn mặt, cô giơ tay sờ trán của Văn.

Tay cô vừa chạm vào trán của Văn, đột nhiên, cô rút tay về ngay lập tức.

“Trời ơi sao cô lại sốt rồi! Sao lại sốt cao như thế này!”
Bạch Tô đột nhiên cảm thấy áy náy, giọng nói lộ ra sự lo lắng.

Nói xong câu này, Bạch Tô lập tức đi vào nhà tắm nhúng ướt một cái khăn mang ra cho Văn, cô đặt ở trên trán Văn, giúp giảm nhiệt độ cơ thể.

“Cô để tôi đi gọi bác sĩ tới, tôi lập tức quay lại.


Bạch Tô nhìn thấy biểu cảm của Văn, vẫn có chút không yên tâm, sau khi dặn dò, cô nhanh chân chạy đi ra ngoài.


Bên là Bạch Tô lo lắng cho sức khỏe của Văn, còn một bên là Bạch Tô còn cảm thấy áy náy, bởi vì rất có khả năng Văn ra mặt vì cô nên mới bị trả thù, lại bị dọa cho sợ tới mức phát sốt.

Nghĩ đến chuyện này, Bạch Tô càng đi nhanh chân tới phòng y tế của trang viên.

Sau khi Văn nhìn thấy Bạch Tô rời khỏi phòng, khóe miệng cô ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó cô ta bỏ chiếc khăn Bạch Tô mới đắp lên, đi vào nhà tắm thay một cái khăn khác.

Ở bên kia, cho dù Phó Vân Tiêu tới khá muộn, nhưng anh cũng không nhìn thấy Bạch Tô ở nhà ăn.

Sau đó anh trở về khách sạn, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tô.

Bởi vì anh lo lắng Bạch Tô sẽ gặp nguy hiểm, Phó Vân Tiêu mới chạy đi tìm Bạch Tô, sau một hồi đi tới đi lui, anh dừng trước cửa phòng Văn.

“Cốc cốc cốc.


Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của Phó Vân Tiêu.

“Mời vào, cửa không khóa.


Văn đáp lại một câu, sau đó nhìn thấy Phó Vân Tiêu từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt cô ta sáng lên, lập lòe một tia hy vọng.

“Sao anh biết tôi bị bệnh mà tới thăm tôi?”
Cô ta hỏi chuyện Phó Vân Tiêu, giọng nói của Văn lộ ra sự vui sướng.

Tuy rằng cô ta cũng không biết Phó Vân Tiêu vì sao lại biết được tin tức cô ta bị bệnh, nhưng Phó Vân Tiêu tới thăm, cô ta cảm thấy rất vui vẻ.

“Cô bị bệnh?”
Nghe Văn nói, Phó Vân Tiêu đứng ở trước cửa cũng có chút bất ngờ, anh lặp lại câu hỏi của Văn.

“Tôi tới tìm Bạch Tô.


Sau đó Phó Vân Tiêu dùng vẻ mặt vô cảm, nói ra một câu đâm thẳng vào trái tim của Văn.

“Tôi lên cơn sốt, nhưng mà đã khá hơn nhiều rồi, Bạch Tô đi tìm bác sĩ cho tôi, anh chờ một chút đi.



Giọng nói của Văn đang hào hứng bỗng nhiên trở nên trầm lặng, sắc mặt của yếu ớt trở lại.

“Được.


Phó Vân Tiêu gật đầu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Văn.

Qua cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng.

Hai người cũng tập trung bấm điện thoại, không ai nói với ai lời nào.

Ngồi được một lúc, Văn dùng sức đứng dậy, cầm một cái ly rỗng trên đầu giường, run rẩy đi đến phía bàn có bình trước.

Khoảng cách từ giường đến bàn cũng không xa, nhưng cơ thể Văn bây giờ có chút yếu ớt, từng bước chân đều không vững, giống như sắp ngã xuống.

Cuối cùng sau một khoảng thời gian khó khăn, Văn cũng đi tới trước bàn, Văn bưng ấm nước lên, chuẩn bị rót nước vào ly, nhưng bởi vì thân thể của cô ta quá mệt mỏi, cầm bình nước không vững, đôi tay cô ta run run, đặt trên bình nước.

“Haiz! ”
Văn thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Phó Vân Tiêu, dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn anh.

“Anh có thể giúp tôi chút được không?”
Ánh mắt của Văn vô cùng chân thành, nhìn Phó Vân Tiêu rồi nói một câu.

“Cô về giường nằm đi, để tôi rót nước cho cô.


Nhìn thấy Văn đã cạn kiệt sức lực, Phó Vân Tiêu bình tĩnh lên tiếng, anh đi về phía trước, cần lấy ấm nước trong tay Văn, chuẩn bị giúp Văn rót nước.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK