Thời Hoan nghe thấy lời nói của bà chủ thì càng làm ra vẻ xấu hổ lẽn bẽn hơn, cô ta ngượng ngùng nói một câu: “Bà nội, bà đừng trêu chọc cháu như vậy.”
Sau khi nói xong câu nói này, cô ta tưởng bà nội của mình sẽ đứng về phía mình.
Nhưng không ngờ bà nội của Thời Hoan lại liếc nhìn cô ta, sau đó thở dài một hơi.
“Thời Hoan à, bà nội vẫn hy vọng cháu có thể tìm một người phù hợp để cưới.”
Ý nghĩa trong câu nói này rất rõ ràng, đó chính là Phó Vân Tiêu không phải là người phù hợp với Thời Hoan.
Đương nhiên Thời Hoan nghe thấy ý nghĩa trong câu nói này, nhưng cô ta vẫn nhìn người bà và hỏi một câu: “Bà nội à, vậy bà cảm thấy Bạch Tô chính là người phù hợp với anh Vân Tiêu sao?”
Lúc này thái độ của bà cụ đã vô cùng rõ ràng, chính là bà ấy luôn đứng về bên Thời Hoan và nhất định sẽ phản đối Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Nhưng lại không ngờ rằng bà cụ lại nhìn Thời Hoan với ánh mắt nghiêm túc.
“Thời Hoan, mặc dù cháu không phải là đứa cháu gái ruột thịt của bà, nhưng cháu đối xử với bà còn hơn cả ruột thịt.”
Bà ấy nhìn trái nhìn phải rồi lại nói.
Theo như Thời Hoan nhìn thấy, bà ấy làm như vậy là đang che giấu.
Thời Hoan liếc nhìn bà cụ sau đó nói với bà ấy: “Bà à, cháu biết rồi ạ.”
“Vậy nếu như bà không phản đối Bạch Tô và anh Vân Tiêu, vậy tại sao bà không để cho hai người họ quay về nhà họ Thời?”
Thời Hoan còn muốn cố tình kéo câu hỏi này lên người Bạch Tô.
Vào lúc này, bà chủ thở dài một tiếng rồi nói với Thời Hoan: “Mong muốn của bà rất đơn giản, đó chính là hy vọng các cháu đều có thể hạnh phúc.
Nếu như Bạch Tô thật lòng thật dạ với Vân Tiêu, vậy bà có thể tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của mẹ cô ấy.”
Sau khi nói xong câu nói này, ánh mắt của Thời Hoan trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
Cô ta không lên tiếng nói gì cả, một lúc lâu sau mới nói một câu dụ dỗ bà chủ: “Bà à, tiếng mưa bên ngoài ồn quá, cháu kéo thêm một lớp rèm cửa sổ cách âm giúp bà nhé.”
Trong lòng Bạch Tô vô cùng khó chịu bứt rứt, không biết tại sao cô luôn có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Cô đứng lên, chuẩn bị đi đến phòng tắm để tắm rửa.
Trời đã tối nhưng cô vẫn chưa lên đèn, cô hưởng thụ cảm giác trong màn đêm.
Đợi đến khi Bạch Tô tắm rửa xong, cô đột nhiên nhận ra có một bóng người trong bóng tối.
Bạch Tô sững sờ một chút, lập tức hét lên một câu với người đó: “Ai đó?”
“Là anh.”
Nghe thấy giọng nói của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu đứng bên cạnh cửa hơi ngẩn ra một chút.
Anh tưởng đèn trong căn phòng không bật nghĩa là Bạch Tô đã ngủ rồi, nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Bạch Tô.
Nếu như Bạch Tô đã tỉnh, Phó Vân Tiêu vô thức đưa tay ra gạt công tắc đèn trong phòng.
“Đừng mở…”
Bạch Tô còn chưa nói xong, cả căn phòng đã sáng bừng lên.
Bạch Tô đi từ trong phòng tắm ra nên không có mặc quần áo.
Sau khi cả căn phòng sáng như ban ngày, Phó Vân Tiêu nhìn rõ mồn một toàn thân Bạch Tô.
Ánh mắt của anh liếc nhìn lên cơ thể của Bạch Tô một chút, sau đó cười nói: “Em biết anh quay về cho nên cố tình đúng không?”
Bạch Tô nghe thấy lời nói của anh thì lập tức đỏ bừng cả mặt.
Cô trợn trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu, vội vàng quay về phòng tắm vừa rút một cái khăn lông rồi choàng lên người mình vừa nói: “Đương nhiên không phải rồi.”
Thấy hành động của Bạch Tô, anh nhanh chóng đi lên phía trước cướp lấy chiếc khăn lông của Bạch Tô, sau đó nói với cô: “Trời mưa to như vậy, theo lý mà nói thì anh không nên quay về.
Nhưng mà anh muốn quay về.”
Khi đang nói chuyện, Phó Vân Tiêu liền nâng gương mặt của Bạch Tô lên, sau đó đặt một nụ hôn lên bờ môi của cô.
Bạch Tô hơi sững người, cảm nhận sự nồng nhiệt rực cháy của Phó Vân Tiêu, bắt đầu nóng bỏng đáp lại anh.
Bên ngoài trời mưa càng ngày nặng hạt, hai con người bên trong lại càng ôm càng chặt và càng uyển chuyển hơn.
Hai người bọn họ cứ như vậy di chuyển từ phòng khách đến phòng ngủ, dần dần quấn quýt lấy nhau.
Hai người ôm chặt lấy nhau giống như muốn hòa hợp và tiến sâu vào trong cơ thể của nhau.
Mãi cho đến khi tiếng mưa rơi dần dần nhỏ đi.
Lúc này mọi thứ đã trở nên yên tĩnh, ánh trăng lại xuất hiện một lần nữa.
Bầu trời đêm dần được thay thế bằng ánh nắng mặt trời chậm rãi nhô lên.
Khi Bạch Tô tỉnh lại, Phó Vân Tiêu vẫn còn đang ngủ ở bên cạnh mình.
Cô cẩn thận bước xuống giường, cảm thấy cơ thể của mình vẫn còn hơi đau nhức bởi sự mãnh liệt điên cuồng của Phó Vân Tiêu vào tối hôm qua.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên nụ cười mà chậm rãi đi xuống dưới tầng.
Xuống đến tầng dưới, nhìn thấy quần áo vương vãi dưới mặt đất, cô lại càng nhớ lại trận ôm hôn điên cuồng tối hôm qua.
Sau khi mặc bộ quần áo ngủ, cô bắt đầu khom lưng thu dọn bộ quần áo rơi vương vãi đó của mình.
Sau khi nhặt xong từng bộ, cô lại chuẩn bị thả nó vào trong sọt đồ để mang vào trong máy giặt.
Kết quả khi vừa mới nhặt chiếc áo sơ mi của Phó Vân Tiêu, cô lại nhìn thấy trên chiếc áo sơ mi màu trắng đó hiện lên vết son môi màu đỏ rất rõ ràng.
Cô không kìm được mà cầm chiếc áo sơ mi của Phó Vân Tiêu lên, đưa lên mũi ngửi cẩn thận.
Nhưng lại phát hiện trên chiếc áo của anh còn vương vấn một mùi nước ra rất nhẹ.
Mùi nước hoa này và cả màu son này rõ ràng không phải là của cô.
Bạch Tô nhìn bộ quần áo này, không trực tiếp ném nó vào trong sọt đồ mà ngược lại cô đi vào trong phòng, cầm một cái móc áo rồi treo cái áo này lên.
Không chỉ như vậy, cô còn treo nó ở trong vị trí rất dễ nhìn thấy.
Khi Phó Vân Tiêu tỉnh dậy thì Bạch Tô đã nấu cơm xong.
Khi hai người họ cùng ngồi ăn sáng trên bàn ăn, Phó Vân Tiêu vừa liếc mắt đã nhận ra cái áo sơ mi của mình đã được treo lên.
“Tại sao lại treo áo sơ mi lên?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày, vừa nhét một miếng bông cải xanh vào miệng vừa hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô khẽ mỉm cười: “Để phân tán mùi đi.”
“Mùi gì?”
Phó Vân Tiêu ngẩn người ra: “Ngày hôm qua dính nước mưa lâu quá.”
Đương nhiên anh tưởng mùi mà Bạch Tô nói là mùi nước mưa cho nên mới thờ ơ giải thích một sau, sau đó anh lại tiếp cục cúi đầu ăn cơm.
Bạch Tô ngẩng đầu lên, nhìn Phó Vân Tiêu đang ung dung ăn cơm với ánh mắt nghiêm túc.
Bản thân cô đang không được bình tĩnh cho lắm.
Phó Vân Tiêu đang làm gì vậy?
Anh rèn luyện tâm lý đã tốt như vậy rồi sao?
Anh không hề có dáng vẻ muốn cho cô một lời giải thích gì cả, dù chỉ một chút.
Bạch Tô cũng không muốn mình hỏi thẳng, như vậy đã toe ra mình là người quá nhỏ mọn.
Cho nên cô cũng tiếp tục ăn cháo, giả vờ như không để ý gì cả.
Sau khi ăn cháo xong, Phó Vân Tiêu cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
Bạch Tô lập tức gọi Phó Vân Tiêu lại: “Chồng ơi, đợi một chút!”
Bạch Tô ngăn Phó Vân Tiêu lại và lớn tiếng nói.
Phó Vân Tiêu quay người lại, nhìn Bạch Tô với ánh mắt không hiểu gì.
Chỉ thấy Bạch Tô vừa cười vừa nói: “Chồng ơi, đợi em một chút.”
Nói rồi Bạch Tô vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng rửa tay, cầm lấy thỏi son mà mình thường dùng rồi quẹt lên trên miệng.
Sau đó cô lại đi ra, nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Chồng, anh nhìn xem son môi của em có đẹp không?”
Bạch Tô đứng bên cạnh chiếc áo sơ mi trắng đó của Phó Vân Tiêu, hy vọng Phó Vân Tiêu có thể để ý đến chiếc áo sơ mi lúc này của mình.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, hoàn toàn không hiểu ý mà Bạch Tô muốn biểu đạt.
Anh chỉ trả lời theo câu hỏi của Bạch Tô: “Đẹp lắm.”
Phó Vân Tiêu còn không có ý giải thích?
Bạch Tô sững sờ, thấy Phó Vân Tiêu chỉ trả lời hai câu chữ đơn giản “đẹp lắm” thì tức giận dậm chân một cái..
Danh Sách Chương: