Bạch Tố không muốn tiếp nhận cái kết luận này của Nghiêm Đình, nhưng cô nhất thời lại không có được lý do khác để phản bác lại anh ta.
"Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều quá, anh đưa em quay về nhé."
Nghiêm Đình thu lại vẻ nghiêm nghị trên mặt, nhẹ nhàng nhìn Bạch Tô nói.
Lúc này Bạch Tô vẫn còn đang suy nghĩ những lời nói vừa rồi của Nghiêm Đình, nghe thấy Nghiêm Đình nói đưa cô về, cô không gật đầu, cũng không từ chối.
Đợi một lát sau, Nghiêm Đình thấy Bạch Tô vẫn vẫn đang trong trạng thái lơ đễnh, khẽ thở dài một cái, cái gì cũng không nói, khởi động xe, đưa Bạch Tô rời khỏi nơi ấy.
Xe lái vào khu vực thành phố, chân mày lúc thì cong lại, lúc lại giản ra, vẫn còn đang suy nghĩ.
"Chở em đến đâu?"
Lúc này Nghiêm Đình mới quay qua nhìn Bạch Tô một cái, không chút biểu cảm hỏi một câu.
"Em tiếp tục không nói chuyện, thì anh sẽ dẫn em về phòng của anh."
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô một cái, cố ý mang theo mấy phần trêu ghẹo nói.
"Hả?"
Bạch Tô vừa mới thu lại tinh thân, nét mặt vô tội nhìn Nghiêm Đình, ngượng ngùng cười.
"Đợi tôi chút, tôi coi bản đồ."
Bạch Tô vội vàng cúi đầu xem định vị.
"Không cần đâu, những khách sạn gần đây anh đều biết, em chỉ cần nói cho anh biết tên khách sạn là được."
Nghiêm Đình liếc cô một cái.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tùy tiện tìm một khách sạn kế bên khách sạn Khải Toàn Môn thả tôi xuống là được."
Nghe thấy mấy chữ khách sạn Khải Toàn Môn, Nghiêm Đình khẽ cau mày lại.
"Em vẫn chưa tìm được khách sạn hay sao?"
"Uhm...!Đúng."
Bạch Tô chần chờ một chút, cô nhất quyết không thể nói cho Nghiêm Đình biết mình bị Caesar vứt ở trong phòng, như thế thật quá mất mặt!
"Vậy anh sắp xếp cho ở cùng khách sạn của anh nhé, cũng tiện để anh chăm sóc cho em."
Nói rồi, Nghiêm Đình đang định quay đầu xe, dẫn cô đi đến chỗ khách sạn mình đang ở.
Thấy Nghiêm Đình giảm tốc độ, Bạch Tô gấp gáp.
"Không không không, tôi chính là muốn ở khách sạn Khải Toàn Môn!"
Bạch Tô gấp gáp căng thẳng biện luận với Nghiêm Đình, anh ta lại càng giảm tốc độ xe xuống hơn chút, cười như không cười, đánh giá Bạch Tô, nét mặt anh ta có chút nghi ngờ hỏi nói: "Em có phải đang có chuyện giấu giếm anh hay không?"
"Tuyệt đối không có! Tôi đã mang hành lý gửi ở khách Khải Toàn Môn rồi!"
Bạch Tô căng thẳng đảm bảo nói.
Sở dĩ cô muốn ở gần khách sạn Khải Toàn Môn, chính là vì muốn có cơ hội tiếp tục thăm dò Caesar, vừa nãy lúc ở trên xe cô đã suy nghĩ kỹ rồi, bất luật Caesar có phải là Phó Vân Tiêu hay không, xuất phát từ mục đích gì mà lại không nhìn nhận mình, cô đều muốn tha dò anh!
Bởi vì trực giác cho cô biết Caesar thật ra chính là Phó Vân Tiêu.
Nếu không sao giọng nói của anh lại giống với đến vậy, bóng lưng của anh sao lại giống Phó Vân Tiêu đến vậy?
Nhưng mà Nghiêm Đình mới cảnh cáo cô phải tránh xa bọn một chút, cho nên lúc này cô cũng ngại nói rõ, chỉ có thể bịa ra một lời nói dối nói với Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình nửa tin nửa ngờ, cũng không nói thêm gì, đạp chân gà từ từ tăng tốc, cuối cùng vẫn là đưa Bạch Tô quay về khách sạn Khải Toàn Môn.
Nghiêm Đình thả Bạch Tô xuống rồi lái xe rời đi, khi Bạch Tô quay về khách sạn, phát hiện phòng đã bị thuê hết rồi, thế là, cô chỉ có thể ở gần khách sạn Khải Toàn Môn thuê một phòng.
...
Ngày thứ hai, khách sạn Khải Toàn Môn.
Bạch Tô ngồi ở một góc đại sảnh uống cà phê, Đôi mắt bất động, nhìn về hướng thang máy.
Trong hành trình mà Vương Tiểu Đồng cho Bạch Tô có ghi rõ rằng Caesar có một cuộc họp vào buổi sáng, vì vậy anh chắc chắn sẽ đi xuống cầu thang.
Mà sao khi Caesar đổi xong phòng đã dặn dò qua lễ tân, không được nói cho bất kỳ ai biết anh đang ở đâu, mặc cho Bạch Tô dùng đủ mọi cách, cuối cùng cũng không thể nào tìm được Caesar ở đâu, không còn nào khác...!Bạch Tô chỉ có thể dùng cách ngồi đây đợi.
Vẫn con may, vận may của cũng không tệ...!Đợi một lát, đúng lúc này Caesar đột nhiên từ thang máy đi ra, thẳng đến cửa của đại sảnh.
Bạch Tô vội vàng buông ly cà phê xuống, vội vàng đứng dậy, chuẩn bị chạy qua.
Nhưng Bạch Tô vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp đi lên nghênh đón thì thấy trước cửa khách sạn đi vào một cô gái có thân hình bốc lửa, Người phụ nữ này mặc một chiếc áo sơ mi cổ tim sâu và quần da gợi cảm, mái tóc duỗi màu nâu gợn sóng, khi bước vào sảnh, cô ta ôm Caesar một cái thật chặt với nụ cười trên môi.
Người phụ nữ ôm Caesar không phải là ai khác, chính là Nhiêu Tuyết.
Bạch Tô bị dọa đến không dám đi theo, gấp ga gấp gáp ngồi lại vào vị trí cũ, còn tiện tay lấy một cuốn sách che mặt lại, giả bộ như đang xem tạp chí.
một con mắt nhìn chăm chú động tĩnh ở phía xa, con nhỏ Nhiêu Tuyết này tại sao lại đi tìm Phó Vân Tiêu...!Quan trọng hơn nữa là nhìn bộ dạng của họ hình như quan hệ không tồi!
Sau đó, người phụ nữ này và Caesar đi về hướng đại sảnh, mà không nhìn qua chỗ cô một cái.
Cách qua xa, Bạch Tô hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Chỉ thấy Nhiêu Tuyết lắm lúc lại che miệng cười, hình như rất vui.
Bạch Tô ở phía sau tạp chí trợn tròn hai mắt, quyết định không nhìn bọn họ nữa, nhưng cô lại không khống chế được bản thân mình, ánh mắt lắm lúc lại liếc qua nơi đó.
Bạch Tô nhất khoát vứt bỏ tạp chí qua một bên, thoải mái nhìn qua bên đó.
Đôi môi gợi cảm của Nhiêu Tuyết khẽ mở ra, lúc mở lúc đóng lại, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Cơ thể của cô ta khẽ nhích lên phía trước, hai bên tóc thậm chí có thể chạm vào khuôn mặt của Caesar.
Trạng thái của bọn họ bây giờ, muốn thân mật bao nhiêu, có thân mật bây nhiêu, giống như một cô gái đang yêu, đang nũng nịu với người đàn ông của mình.
Tức giận thì tức giận, nhưng hiện tại đầu óc của Bạch Tô rất minh mẫn
Cô hơi hiểu Nhiêu Tuyết, Nhiêu Tuyết từng là thư ký bên cạnh của Lâm Lập, đối với Lâm Lập luôn hết lòng trung thành, cũng là một tâm si tình.
Cộng thêm hôm qua nhìn thấy Mạc Vãn Vãn và Nhiêu Tuyết bí mật gặp nhau, cho nên, hiện giờ nhìn thấy Nhiêu Tuyết và Caesar bề ngoài thân mật! Nhưng cô cảm thấy Nhiêu Tuyết tiếp cận Caesar nhất định là có mục đích khác!
Đúng lúc Bạch Tô đang phân tích, cô nhìn thấy không Caesar và Nhiêu Tuyết hai người lại nói chuyện thêm chút, sau đó bọn họ cùng lúc đứng dậy, hướng ra ngoài cửa đi khỏi.
Trước khi đi đến cửa, cô ta vẫn không quên nhón chân lên ôm Caesar một cái, sau đó hất mái tóc xoăn gợn sóng rời khỏi khách sạn.
Sắc mặt Caesar cũng trở lại không biểu cảm, tiễn Nhiêu Tuyết xong, bèn quay lưng chuẩn bị quay về phòng mình trước.
Anh vừa quay lưng, trước mắt đã nhìn thấy Bạch Tô đang trừng mắt, chặn trước mặt anh.
Bạch Tô đã rất cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh, nhưng cảnh tượng vừa rồi, thật sự khiến cô qua đổi tức giận, nhất thời hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo lại được.
Hơn nữa...!Cô cũng mặc kệ Caesar rốt cuộc có phải là Phó Vân Tiêu hay không rồi Cô cũng đều phải đi qua nhắc nhở anh!
"Anh nên tránh xa cô gái vừa rồi một chút!"
Bạch Tô lao đến chỗ phía trước Phó Vân Tiêu, rồi đưa ra kết luận cho Phó Vân Tiêu.
"Cô nên tránh xa tôi ra mới đúng."
Caesar mặt không chút cảm xúc, liếc ngang qua Bạch Tô, nhưng không đặt tầm mắt lên người của cô một giây nào, liền chuẩn bị quay về phòng.
"Tôi đang nói nghiêm túc đó, bất luận anh thừa nhận hay không thừa nhận bản thân mình là Phó Vân Tiêu, anh cũng phải tránh xa người phụ nữ một chút, cô ta tiệp cận anh là có mục đích."
Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu muốn đi, cũng có chút nôn nóng, vội vàng đi theo lần nữa ngăn Phó Vân Tiêu lại.
Hấp tấp nói.
"Ồ?"
Khóe môi của Caesar cong lên đột nhiên cười một cách đầy ẩn ý.
"Mục đích...!Vậy cô tiếp cận tôi chắc là không có mục đích khác? Trước là xuất hiện trong phòng tôi ép tôi thừa nhận mình là Phó Vân Tiêu, hiện tại lại ngăn cản tôi ở tại khách sạn, không cho tôi tiếp xúc với những người con gái khác..."
Khựng lại chút, anh nhẹ nhàng hất cầm dưới với Bạch Tô một cái.
"Có phải cô...!có ý đồ gì khác với tôi".
Danh Sách Chương: