Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phó Vân Tiêu tới muộn cộng thêm việc bên ngoài đang rất ầm ĩ vì thế hắn không hề nghe thấy Mộ Vãn Vãn nói những lời đó.
Sau khi Mộ Vãn Vãn nhìn thấy Phó Vân Tiêu, cô ta vô thức giấu điện thoại đi, sắc mặt cũng không có chút gì gọi là thay đổi.
Cô ta nhẹ nhàng đi về phía Phó Vân Tiêu, chỉ trong giây lát mà hai hốc mắt đã ầng ậng nước thế nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười.
“Anh tới rồi, hôn lễ đã kết thúc rồi.”
“Anh biết, anh tới đây để nói xin lỗi em một tiếng.

Những chuyện còn lại giao cho anh giải quyết là được rồi.”
Phó Vân Tiêu khẽ nói.

ngôn tình ngược
Thế nhưng câu nói này không thể lấy được chút khoan dung nào từ Mộ Vãn Vãn.
Cô ta gượng cười nhìn Phó Vân Tiêu.
“Cho dù là vì lợi ích thì anh cũng không chịu kết hôn cùng em sao?”
Sau khi thốt ra câu đó Mộ Vãn Vãn cảm thấy mình thật nực cười! Vô cùng nực cười!
Cô ta đã mang thai nhưng đứa bé không thể níu giữ được Phó Vân Tiêu.

Bây giờ… nếu như ngay cả lợi ích cũng không níu giữ được hắn thì điều này đã chứng minh Phó Vân Tiêu muốn rời xa cô ta đến như thế nào!
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn, ánh mắt hơi trầm xuống: “Đúng.”

“Vì Bạch Tô sao?”
Nước mắt Mộ Vãn Vãn chảy xuống, cô ta nắm chặt tay sau đó bật ra câu hỏi.
Phó Vân Tiêu không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.

Hắn chỉ nói với Mộ Vãn Vãn: “Anh sẽ lập tức gọi điện thoại kêu người hộ tống em ra ngoài.

Những chuyện còn lại anh sẽ tự mình đối mặt với truyền thông.”
Mộ Vãn Vãn lẳng lặng nhìn Phó Vân Tiêu sau đó cô ta chậm rãi trở lại ghế sô pha.

Cô ta ngồi xuống sau đó nghiêm túc nói với hắn: “Anh đi giải quyết đi, em không cần anh phải hộ tống.”
“Em ở đây đợi anh.”
Lúc này, giám đốc quan hệ công chúng của Phó Vân Tiêu cũng đã tới.
Phó Vân Tiêu quay đầu lại nhìn nhóm nhân viên công tác đang đứng đợi ở bên ngoài sau đó chậm rãi đi ra cửa.
Sau khi ra tới cửa, Phó Vân Tiêu quay lại nhìn Mộ Vãn Vãn sau đó nói với Lâm Đạt một câu: “Ở lại đây với cô Mộ một lát đã.”
Sau khi Phó Vân Tiêu dặn dò xong hắn mới đi ra ngoài.

Sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, Bạch Tô liền dỗ dành Bạch Tiểu Bạch đi vào nhà.
Khi chỉ còn lại Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch, cô nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Bạch sau đó hỏi một câu: “Tại sao đột nhiên con lại biến mất? Sao lại xuất hiện ở chỗ chú Phó Vân Tiêu?”
Bạch Tiểu Bạch mở to mắt, con bé trả lời rất ngắn gọn: “Thì con đi ra cửa, vẫy một chiếc xe taxi nhưng mà không có tiền.”
Nghe xong cảm thấy có gì đó không ổn.
Bạch Tô cảm thấy với chỉ số IQ của Bạch Tiểu Bạch thì con bé không thể làm được những chuyện này.

Nhất là khi quản gia đã nói cái gì mà con bé tránh tất cả các camera giám sát sau đó đột nhiên lại xuất hiện ở nơi Phó Vân Tiêu tổ chức hôn lễ.
Mặc dù nơi Phó Vân Tiêu tổ chức hôn lễ cũng không cách quá xa nhà của Từ Sắt.
Thế nhưng… cũng không phải là việc một đứa bé muốn đi là đi được.
“Mama còn câu hỏi gì nữa không?”
Bạch Tiểu Bạch lắc lư đầu, trông con bé vô cùng khó hiểu.
Bạch Tô luôn có cảm giác Bạch Tiểu Bạch đang nói dối, lúc cô cẩn thận nhìn thẳng vào mắt Bạch Tiểu Bạch thì lại thấy trong đôi mắt trong veo, to tròn ngây thơ ấy không có chút gì giống như đang nói dối cả.
Vì thế cô chỉ có thể hỏi lại lần nữa.
Bạch Tiểu Bạch vừa trả lời vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Sau khi Bạch Tô hỏi lại lần nữa, Bạch Tiểu Bạch liền mơ màng đáp lại một câu, chưa trả lời xong mà đã ngủ gật mất rồi.
Bạch Tô bất đắc dĩ thở dài một hơi, con bé này đúng là ham ngủ mà.
Vốn dĩ Bạch Tiểu Bạch di truyền từ Bạch Tô khá nhiều, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng bóc, sau khi con bé nhắm mắt lại thì đôi mi dài rủ xuống, đáng yêu hơn cả búp bê Barbie.
Bạch Tô ngắm nhìn Bạch Tiểu Bạch một lát sau đó lấy chăn đắp cho con bé rồi bế vào phòng ngủ.

Có lẽ Bạch Tiểu Bạch không nói dối, chỉ là ở mắt xích nào đó đã xảy ra vấn đề thôi.

Thế nhưng Bạch Tiểu Bạch quá ngốc nghếch nên không thể nói ra hết được.
Còn người lớn lại cảm thấy chuyện này kỳ lạ.
Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch một lát sau đó mới đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa lại sau đó đi ra ngoài.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, không biết bây giờ mình nên làm gì.
Sau khi cô dọn ra khỏi căn biệt thự này hình như Phó Vân Tiêu cũng không ở lại đây nữa thế nhưng vẫn cho người đến dọn dẹp định kỳ.
Tất cả mọi thứ đều do cô và Phó Vân Tiêu cùng nhau bày biện và bố trí.

Thế nhưng… trong mắt Bạch Tô, cô vẫn có cảm giác những thứ này không thuộc về mình vì thế chờ đợi ở trong này có chút không được tự nhiên.
Bạch Tô đi quanh phòng một vòng cuối cùng quay trở lại ghế sô pha, nhàm chán mở TV lên.
Cô tùy ý chuyển kênh thế nhưng kênh nào cũng đang phát tin tức trực tiếp về Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đang trả lời câu hỏi tại sao hắn không tới tham gia hôn lễ của hắn và Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô không chuyển kênh nữa, cô chăm chú nhìn vào Phó Vân Tiêu đang ở trên màn hình TV.

Bên dưới có rất nhiều phóng viên nhưng bên trên chỉ có một mình Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng khí thế trên người Phó Vân Tiêu lại biến buổi phỏng vấn được cho là kết thúc hôn lễ khôi hài này thành một việc vô cùng có trật tự.
Nói là phỏng vấn thế nhưng thực ra Phó Vân Tiêu luôn chiếm thế thượng phong.
Hắn lẳng lặng nắm micro trong tay, nói với cánh phóng viên phía dưới: “Tôi rất xin lỗi về việc đã mời mọi người tới tham gia hôn lễ của tôi và cô Mộ thế nhưng cuối cùng lại không tổ chức.

Thế nhưng tôi đã suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định này, không kết hôn mới là tôn trọng chúng tôi.”
Bên dưới khán đài bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng hình như bởi vì vẫn chưa đến thời gian cho truyền thông đưa ra câu hỏi nên vẫn chưa có người nào đặt ra câu hỏi cả.

Phó Vân Tiêu tiếp tục nói: “Có lẽ trước kia tôi hoặc ba tôi cũng đều mắc phải sai lầm trong tình yêu.

Thế nhưng kịp thời ngăn chặn những tổn thương cũng là một loại trách nhiệm, và mọi cách khắc phục của hai người không hợp với nhau sẽ biến thành chậm trễ mất.”
“Được rồi, những điều nên nói chỉ có thế thôi.”
Nói xong Phó Vân Tiêu liền rời khỏi hội trường.
Thậm chí không để lại chút thời gian nào cho phóng viên đặt ra câu hỏi.
Bạch Tô ngồi trước màn hình TV xem buổi phỏng vấn mà ngơ ngẩn cả người.
Phó Vân Tiêu trả lời phỏng vấn chỉ vẻn vẹn ba phút ngắn ngủi thế nào ư? Hay là tại cô mở TV muộn quá?
Cô vội vàng lên mạng xem lại video phỏng vấn thế nhưng cũng chỉ có ba phút.
Phó Vân Tiêu giỏi thật, chỉ giải thích qua loa trong vòng ba phút đồng hồ? Hắn không hề quan tâm đến chuyện tiếp theo sẽ như thế nào sao? Có nhiều tự tin đến thế sao?
Thế nhưng đây không phải là một chuyện nhỏ mà! Dù sao Mộ Vãn Vãn cũng là người của công chúng, thế nào fan hâm mộ của cô ta cũng phải có mấy triệu người.
Kết quả Phó Vân Tiêu lại không chịu giải thích thêm một lời?
Bạch Tô vẫn cảm thấy rất khó tin vì thế cô bắt đầu đi tìm xem những video khác.
Thế nhưng tất cả đều giống nhau.
Mà trong lúc cô đang tìm video thì không biết Phó Vân Tiêu đã trở về từ lúc nào.

Vì Bạch Tô chăm chú xem quá nên không hề phát hiện ra, tận đến lúc Phó Vân Tiêu đứng ở phía sau nhìn thấy cô đang nghiên cứu tin tức về mình thì hắn lạnh lùng nói một câu: “Em có gì muốn hỏi thì có thể hỏi anh, đừng có lêng mạng tìm video nữa.”
Lúc này Bạch Tô mới giật mình định thần lại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK