Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ Sắt là người hấp tấp, nghe những lời đó thì bắt đầu sốt ruột.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh lập tức dẫn người qua đó ngya!"
"Được, anh mau tới đây đi!" Vương Tiểu Đồng cũng cực kì kiêu ngạo, cô ấy đã bị tên không biết phải trái đúng sai này chọc cho tức điên lên được rồi.

Bình thường Vương Tiểu Đồng ghét nhất chính là mấy tên giàu xổi thế này, có chút tiền rác rưởi đó là hay lắm chắc, thể mà tên đó cứ thích tỏ ra vẻ giàu có trước mặt cô ấy cơ.

Làm như nhà người ta nghèo lắm ấy.

Nhà Từ Sắt cũng không phải là gia đình ai thích so là so đâu!
Hừ!
Tên đó cũng nghe thấy Vương Tiểu Đồng gọi người tới, nghe đến tên Từ Sắt bèn quay lại quan sát Vương Tiểu Đồng, khinh thường nói: "Từ Sắt? Cô còn quen biết cả Từ Sắt cơ à? Với cái loại như cô mà cũng đòi quen Từ Sắt hả? Ha ha ha! Sao nào, Từ Sắt là đối tượng tình một đêm với cô hả? Hay vô tình Từ Sắt nằm trong vòng bạn bè của cô.

"
"Bảo Từ Sắt đến đây dạy cho tôi một bài học á? Bố mày không tin đấy!"
"Anh không tin từ cứ chờ Từ Sắt đến đây dạy dỗ một trận ra trò là xong ấy mà.

" Vương Tiểu Đồng cũng cực kì kiêu ngạo.

Thật ra Bạch Tô không muốn chuyện thành thế này.

Tuy cô không biết người bạn trai trên Từ Sắt của Vương Tiểu Đồng rốt cuộc là người thế nào, có ghê gớm không nhưng nếu để Từ Sắt dẫn người tới đây và hai bên lao vào đánh nhau thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ.

Thế nên Bạch Tô lựa chọn đi tới chạm vào tay Vương Tiểu Đồng và nói với cô ấy: "Hay là cô đừng gọi bạn trai mình tới, chúng ta cứ tự giải quyết chuyện này thôi.

"

Nói xong những lời này Bạch Tô do dự nhìn Vương Tiểu Đồng.

Vương Tiểu Đồng lại không thèm quan tâm tới nói: "Không cần phải sợ, tên này thiếu vài bài học để nhớ thôi ấy mà.

"
"Bạn cô cho cô bậc thang để leo xuống mà cô lại cứ cứng đầu thế hả? Cô tưởng Từ Sắt để ý tới tất cả mọi loại đàn bà ư? Cái loại như cô ấy à? Có xách giày cho Từ Sắt cũng không xứng nữa là.

" Người đàn ông đó vẫn còn châm chọc.

Vương Tiểu Đồng cũng mất vui: "Xin lỗi nha, tôi không hề xách giày cho Từ Sắt, tôi khuyên anh nên xin lỗi liền ngay và lập tức, nếu như anh không chịu xin lỗi thì tự gánh vác lấy hậu quả đi ha.

Anh có biết chồng cô ấy là ai không?"
Vương Tiểu Đồng cố tình chỉ vào Bạch Tô nói: "Nói ra chắc anh sợ mất mật đấy, Phó Vân Tiêu!"
Vương Tiểu Đồng cũng có chút quen biết với người đó, cô ấy sẽ thắng!
Người đàn ông đó vẫn nghĩ Vương Tiểu Đồng đang chém gió bởi vì Vương Tiểu Đồng không được tính là người đẹp có thể khiến con người ta lóa mắt, Từ Sắt là loại luôn lăn lộn trong các quán rượu, quán bar đêm nên phải thích những cô gái cực kì xinh đẹp hớp hồn mới đúng.

Thế nên mọi người đều cảm thấy anh ta không thể thích người như Vương Tiểu Đồng.

Thêm vào đó, Vương Tiểu Đồng còn nhắc tới Phó Vân Tiêu nên người đàn ông đó lại càng thấy hài hước.

Sau đó anh ta chợt quay đầu lại nhìn sang một chiếc du thuyền khác nói: "Này này này, ai gọi điện thoại cho Phó Cảnh Hoài đi, nói cho cậu ta biết ở đây có người thân nhà cậu ta, tự nhận là vợ Phó Vân Tiêu.

"
Vừa nói xong thì một bóng người chợt bước xuống chiếc du thuyền, anh ta mặc chiếc áo choàng đen trông cực kì lạnh lẽo và nghiêm nghị nhưng vẻ mặt lại đầy khinh thường.

Anh ta từ từ xuống thuyền và mỉa mai nói: "Có cả người thân nhà tôi cơ à? Bây giờ ai cũng thích bám víu vào quan hệ nhà họ Phó chúng tôi nhỉ?"
Nói là nói thế nhưng khi anh ta quay người lại và nhìn về phía Bạch Tô thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Anh ta nhanh chóng nhảy xuống thuyền và lên bờ nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: "Cậu làm gì bọn họ thế?"
Vương Tiểu Đồng vội vàng kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi cho anh ta.

Nói xong thì mặt Phó Cảnh Hoài lập tức trở nên lạnh tanh và giơ tay tát cho tên bên cạnh một cái đau điếng: "Xin lỗi đi!"
"Phó Cảnh Hoài, cậu có nhầm không đấy.

" Người đàn ông đó không thể tin nhìn Phó Cảnh Hoài.

Phó Cảnh Hoài lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Tôi bảo cậu xin lỗi!"
Anh ta đã nói thế rồi thì dù người đàn ông đó có không muốn cũng chẳng có cách nào, nhìn sang Vương Tiểu Đồng đang đắc ý và Bạch Tô đang chờ đợi lời xin lỗi nói: "Xin lỗi nha.

"
Anh ta xin lỗi chẳng có tí thành ý nào.

Bạch Tô nhìn sang, nói: "Anh đừng xin lỗi tôi làm gì, anh phải xin lỗi với Mỹ Mỹ ấy.

"
Nói xong bèn kéo cô gái nhỏ đó về phía trước.

Người đàn ông đó thoáng ngây người, bảo anh ta xin lỗi một cô bé còn chưa cao tới eo mình á?

Có thể thấy anh ta không muốn một tí nào.

Anh ta khinh thường liếc nhìn rồi xoay người định bỏ lên thuyền.

Kết quả Vương Tiểu Đồng đằng sau lại không muốn để yên, cô ấy nhanh chóng kéo tay người đó lại: "Này này này! Xin lỗi đi, không nghe thấy hả?"
Người đàn ông đó khó xử nhìn Phó Cảnh Hoài.

"Xin lỗi.

" Phó Cảnh Hoài ra lệnh như thế.

Người đàn ông thoáng do dự, quay sang nhìn cô gái nhỏ: "Thật lòng xin lỗi.

"
"Không sao ạ.

" Cô gái nhỏ cười nói.

Bạch Tô không có ý định nói thêm gì với người nào nữa nên nắm lấy tay cô bé Mỹ Mỹ nói: "Đi thôi, dì tìm cho con một cái áo khoác để trùm lên người đề phòng bị cảm.

"
Thế nhưng cô còn chưa đi được vài bước thì đã bị một người kéo tay lại.

Đó chính là người đàn ông mặc áo choàng đã xuống đây để giải vây cho bọn họ, trông anh ta cực kì giống mấy đứa trẻ thời kì phản nghịch nhưng vẫn không thể che giấu gương mặt điển trai kia.

"Thưa anh, anh có chuyện gì nữa không?" Bạch Tô khó hiểu nhìn Phó Cảnh Hoài hỏi.

Phó Cảnh Hoài nhìn chằm chằm Bạch Tô, khi nói thì vẫn giữ một khoảng cách nhất định nhưng có thể nghe được vẻ không dám tin.

"Thưa anh? Em thưa anh với tôi á?"
Bạch Tô quan sát Phó Cảnh Hoài một lát rồi nhíu mày: Chả có nhẽ nào là nữ? Nhưng trông cao ráo đẹp trai lại hút gái thế này thì trông không giống nữ lắm mà?
"Thế là! Tôi gọi nhầm giới tính rồi hả?" Bạch Tô hỏi Phó Cảnh Hoài.


Phó Cảnh Hoài cau mày: "Bây giờ chúng ta đã giữ khoảng cách đến mức phải dạ thưa với tôi rồi mà còn giả vờ không quen biết nhau nữa hả?" Phó Cảnh Hoài thể hiện sự khó chịu.

Vương Tiểu Đồng đang định cãi nhau với người đàn ông không biết chữ lịch sự ghi thế nào thì quay sang thấy Phó Cảnh Hoài giữ lấy tay Bạch Tô, vội vàng chạy tới chỗ Phó Cảnh Hoài, nói: "Anh buông tay ra trước đã.

"
Phó Cảnh Hoài biết Vương Tiểu Đồng nên tất nhiên là buông tay ra, bấy giờ Vương Tiểu Đồng mới lên tiếng: "Bây giờ cô ấy là An, không biết có phải là Bạch Tô trước kia hay là chỉ trông giống cậu ấy nhưng bây giờ cô ấy không có ký ức trước kia.

"
Khi Vương Tiểu Đồng cản Phó Cảnh Hoài lại thì Bạch Tô không nấn ná ở đây lâu, nhanh chóng kéo Mỹ Mỹ lên xe.

Chỉ để lại Vương Tiểu Đồng ở đó giải thích.

Bấy giờ, Phó Cảnh Hoài lại càng cau mày chặt hơn: "Nói thế là sao?"
Chờ Bạch Tô đi rồi, Vương Tiểu Đồng mới có thể nói thật.

Cô ấy nói: "Tôi nghĩ là cô ấy bị mất trí nhớ nhưng tình hình cụ thể thế nào thì tôi không biết, hơn nữa tình hình của cô ấy bây giờ không cho phép chúng ta tiếp xúc quá gần.

"
Bấy giờ, Phó Cảnh Hoài muốn hỏi Vương Tiểu Đồng thêm nhưng điện thoại của cô ấy lại reo lên.

Vương Tiểu Đồng nhìn qua số điện thoại hiển thị trên màn hình bèn vội vàng nói với Phó Cảnh Hoài: "Từ Sắt đến rồi, tôi không thể nói chuyện với anh được nữa, tôi phải cản anh ấy lại để không thì anh ấy đánh chết bạn anh mất.

"
Nói xong bèn chạy về phía đường lớn.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK