An Kỳ cầm một bộ lễ phục tơ tằm màu trắng, lại cầm sườn xám màu đỏ, đứng trước gương ướm thử: “Cô Bạch, cô cảm thấy hai bộ này bộ nào càng phù hợp mặc lúc đính hôn?”
Lễ phục tơ tằm kiểu dáng bảo thủ, sườn xám màu đỏ có vẻ bình thường, nhưng nó có thiết kế bí ẩn là xẻ tà cao, kéo dài lên tận đùi.
Nếu An Kỳ mặc bộ này thì mặt ngoài trông rất đẹp, nhưng thực ra lại rất mất lịch sự.
An Kỳ cho rằng Bạch Tô sẽ chọn bộ bất lịch sự cho mình.
Nhưng không ngờ Bạch Tô lại nghiêm túc suy nghĩ: “Lễ phục màu trắng càng làm tôn lên khí chất của cô, bởi vì cô An có làn da trắng, lại xinh đẹp, tôi cảm thấy bộ lễ phục này càng phù hợp với cô hơn.”
An Kỳ nhìn Bạch Tô rồi nhìn lễ phục, sau đó cố ý nói: “Nhưng lễ phục màu đỏ thì có vẻ nhiệt liệt hơn mà?”
Bạch Tô nhíu mày, sau đó An Kỳ đặt lễ phục màu đỏ xuống, cầm một bộ lễ phục màu trắng có lưới đằng trước và đằng sau: “Vậy còn bộ này, cô Bạch thấy thế nào? Đây cũng là lễ phục màu trắng, hơn nữa càng thời thượng hơn.” An Kỳ lại cố ý khảo nghiệm Bạch Tô.
“Bộ này quá bại lộ, không phù hợp cho tiệc đính hôn.” Bạch Tô chần chờ một chút.
Cô thật lòng giúp An Kỳ chọn quần áo phù hợp nên đề nghị thẳng thắn.
“Tôi cũng cảm thấy hơi quá gợi cảm, nhưng Caesar thích tôi mặc đồ như vậy, anh ấy cảm thấy tôi như vậy mới càng gợi cảm quyến rũ.” An Kỳ khiêu khích nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô cũng nhận ra ý của cô ta.
Nhưng cô với Caesar vốn không có quan hệ gì, cho nên không so đo cô ta ám chỉ trước mặt mình.
Bạch Tô mỉm cười: “Tiệc đính hôn của cô An, chỉ cần cô với Caesar thích là được.”
An Kỳ lại đặt bộ lễ phục có lưới đó về chỗ.
“Lễ đính hôn và kết hôn của cô Bạch mặc bộ lễ phục nào?” An Kỳ khiêu khích hỏi.
Bạch Tô bình tĩnh quay sang nói với nhân viên: “Mang lễ phục đính hôn và kết hôn của tôi ra đây cho cô An xem.”
Nhân viên nhanh chóng đưa quần áo cho An Kỳ.
An Kỳ nghiêm túc nhìn hai bộ váy này.
Nói thật cả hai bộ đều rất đẹp, hào phóng tinh xảo, làm tôn lên khí chất phi phàm.
An Kỳ rất hài lòng, nhưng vẫn cau mày: “Hai bộ váy này bây giờ nhìn lại thì lỗi thời rồi.”
An Kỳ không nhìn Bạch Tô, cúi đầu ướm thử váy, nói: “Cô Bạch đừng bận tâm, tôi chỉ thảo luận về bộ váy chứ không có ý hạ thấp cô đâu.”
“Không sao.” Bạch Tô vẫn giữ nụ cười.
Kế tiếp, An Kỳ quay sang nhìn nhân viên: “Lấy hai bộ đắt tiền hơn bộ của Bạch cho tôi, đồng thời mang mẫu mã mới nhất trong năm nay lại đây.”
Nhân viên gật đầu, một lát sau đã đưa lễ phục theo đúng yêu cầu tới cho An Kỳ.
Cuối cùng An Kỳ chọn hai bộ lễ phục màu trắng cùng hai cái sườn xám, kêu Bạch Tô xem giúp mình bộ nào đẹp hơn.
Bạch Tô chọn một bộ sườn xám đỏ cùng một bộ lễ phục bằng lụa mỏng.
An Kỳ hài lòng gật đầu: “Lấy hai bộ này cho tôi.”
Bạch Tô vẫn luôn nhìn An Kỳ.
An Kỳ nói gì cô cũng không có cảm xúc, làm việc theo suy nghĩ của mình.
Cho nên ban đầu An Kỳ vẫn gây khó dễ, sau này như đã thỏa hiệp, cuối cùng cũng chọn lễ phục.
Sau khi chọn xong, lúc đi ra ngoài, Bạch Tô có thể nhận thấy An Kỳ lại trở nên vui vẻ.
An Kỳ nói: “Cảm ơn cô Bạch, con người tôi vốn thích tỉ mỉ, cảm ơn cô không so đo, hy vọng cô và Caesar hợp tác vui vẻ.” Nói xong, An Kỳ đưa Bạch Tô lên xe.
Bạch Tô cũng nở nụ cười nhìn An Kỳ.
Mãi tới khi lên xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy vậy, tài xế không nhịn được nở nụ cười: “Tổng giám đốc Bạch, sao chị lại giúp cô An làm mấy chuyện lặt vặt đó? Hoàn toàn có thể để thư ký làm giúp mà.”
Bạch Tô bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này An Kỳ đang nghe điện thoại, Bạch Tô khoát tay, không giải thích mà chỉ nói: “Về công ty thôi.”
Thực ra trong mắt Bạch Tô, An Kỳ không quá xấu, vẫn còn trẻ con, hỷ nộ ái ố đều rõ ràng trên mặt.
Nếu cô ta nghi ngờ quan hệ giữa cô và Caesar thì cô sẽ chứng minh cho cô ta thấy họ không có quan hệ gì.
An Kỳ vừa nghe điện thoại vừa nhìn chung quanh, sau đó đến gần một chiếc ô tô màu đen ở cách đó không xa.
Một người phụ nữ bước ra từ xe ô tô đen, chủ động mở cửa ghế lái phụ cho An Kỳ.
Sau khi An Kỳ ngồi vào xe, Mộ Vãn Vãn nở nụ cười nhìn cô ta: “Sao vậy? Bây giờ không giận nữa à? Còn kêu Bạch Tô đi chọn lễ phục cho cô nữa.”
An Kỳ cúi đầu xem catalogue của công ty lễ phục.
“Tôi không giận lắm, hơn nữa tôi nghĩ tối qua Bạch Tô với Caesar thì trùng hợp thôi, không phải như chúng ta nghĩ.” An Kỳ nhớ lại biểu hiện của Bạch Tô hôm nay: “Tôi cảm thấy có lẽ hôm đó đã xảy ra chuyện gì khiến hai người họ ở bên nhau, hơn nữa chị cũng biết đấy, Bạch Tô với Caesar ở đó, ai sẽ khóa cửa chứ? Hơn nữa tôi cảm thấy Bạch Tô chọn lễ phục cho tôi không có chút sơ hở nào.”
“Ha ha ha, cô bị lừa rồi.” Mộ Vãn Vãn giả vờ lơ đễnh giải thích: “Bạch Tô luôn am hiểu ngụy trang, là một con trà xanh chính hiệu.”
“Tôi nghe nói…” Mộ Vãn Vãn kề sát vào An Kỳ, nói: “Lúc trước Bạch Tô là thư ký của Phó Vân Tiêu, sau đó không biết sao lại thông đồng với Phó Vân Tiêu.
Cô nghĩ đi, trước kia Lâm Lập cùng với những người đàn ông vây quanh Bạch Tô, tại sao họ lại đều thích Bạch Tô?”
Mộ Vãn Vãn nói tiếp: “Cho nên cô đừng xem nhẹ người phụ nữ đó.
Cô quá ngây thơ rồi.”.
Danh Sách Chương: