Anh ta đẩy Bạch Tô, rồi quay người đi vào nhà.
Còn đắc ý nhìn về phía cô!
Bạch Tô tức giận nắm chặt hai tay, vội vàng túm anh ta lại.
“Mời anh ra ngoài!”
Cô hung dữ nhìn anh ta, gằn từng chữ một.
Người đàn ông say bí tỉ bị Bạch Tô kéo lại, nhưng không hề sợ hãi.
Anh ta chắc chắn trong nhà cô không có đàn ông!
Anh tự tin quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch Tô, không để ý tới cô, tiếp tục tự tin nói: “Tôi đã để ý đến cô từ lâu rồi, cô thường hay ra ngoài vào lúc 6h sáng và đến sau 10h tối mới lái xe về, thỉnh thoảng sẽ chạy bộ xung quanh nơi này, thậm chí tôi cũng biết cô mặc quần áo gì, trang điểm như thế nào.
Cô trông cũng đẹp, nhưng nhà mà không có đàn ông thì không an toàn đâu.
Nếu cô không muốn ở đây, theo tôi về nhà cũng được.”
Người đàn ông nói một cách ngả ngớn, rồi trắng trợn nhìn ngắm Bạch Tô.
Ban đầu cô còn khá bình tĩnh nói chuyện với anh ta, nhưng cô đột nhiên hoảng sợ khi nghe thấy người đàn ông bỉ ổi trước mặt này nói ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô.
Anh ta thật đáng sợ! Lần này anh ta không phải vì say rượu trực tiếp đến đây quấy rối, mà là có âm mưu sẵn!
Nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm lãnh, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
“Nếu anh còn không rời khỏi đây, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gọi báo cảnh sát thôi!”
Vừa dứt lời, Bạch Tô cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho cảnh sát.
“Cút nhanh!”
Nghiêm Đình nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cửa, không biết đã đi ra khỏi phòng từ lúc nào.
Anh trực tiếp dùng tay đẩy người đàn ông ra khỏi cửa, gầm lên với đối phương.
Tiếp đó, Nghiêm Đình quay người nhìn Bạch Tô, dùng giọng nói ấm áp, dịu dàng dỗ cô: “Cô ở trong phòng đợi tôi một chút, tôi giải quyết việc này giúp cô.”
Bạch Tô hơi do dự: “Thôi kệ đi, anh đừng đi nữa, tôi vẫn nên báo cảnh sát thì hơn.”
Nghiêm Đình không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài, rồi đóng cửa giúp cô.
Bạch Tô lo lắng nhìn ra ngoài từ cửa sổ, cô sợ Nghiêm Đình đánh người đàn ông say rượu đó, dù sao thì người đàn ông này trông có vẻ chắc khỏe hơn Nghiêm Đình, hơn nữa trước đó anh bị thương bởi vì chở cô về nhà, bây giờ lại đánh nhau với người ta một trận, lòng cô càng thêm áy náy.
Kết quả là Nghiêm Đình đi ra ngoài nhưng không làm gì cả.
Miệng anh ta đóng rồi mở, không biết đã nói gì với người đàn ông ngoài cửa, người đàn ông cứ gật đầu lia lịa rồi sau đó rời khỏi đây.
Bạch Tô mở cửa cho Nghiêm Đình.
“Anh vừa nói gì với anh ta vậy?”
Cô tò mò không biết Nghiêm Đình đã nói gì mà khiến người đàn ông ngoan ngoãn rời đi.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, bỗng cười tà mị: “Tôi nói với anh ta, tôi là bạn trai của cô, bảo anh ta cách xa cô một chút.”
Anh thích thú nói đùa với cô, nở nụ cười dịu dàng nói.
Bạch Tô cau mày nhìn anh, điều cô ghét nhất ở Nghiêm Bạch chính là dáng vẻ ngả ngớn của anh ta.
Loại thái độ này dùng để tán cô gái trẻ thì còn được, còn Bạch Tô hoàn toàn không tiếp nhận được.
Thấy cô cau mày, Nghiêm Đình lập tức thu hồi lại dáng vẻ đùa cợt của mình.
Anh cẩn thận nhìn Bạch Tô, lại thở dài một hơi, vẫn không giải thích anh ta đã nói gì.
“Người đàn ông kia tuy uống say, nhưng lời anh ta nói, có câu tôi cảm thấy rất đúng.”
“Câu nào?”
Nghiêm Đình do dự nhìn Bạch Tô vài giây, rồi thăm dò nói: “Cô sống ở đây một mình, thực sự không an toàn.
Cô có từng nghĩ đến tìm một nửa khác cho mình?”
Trong giây lát, anh lại phá bỏ hình tượng đứng đắn của mình.
Bạch Tô hung hăng nhìn anh, rồi quay người đi.
Sau một lúc, cô mới quay lại, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Đình, nghiêm túc nói: “Thực ra, tôi cảm thấy Phó Vân Tiêu chưa chết.”
Lời này được nói rất chậm, cũng rất nghiêm túc.
Vốn dĩ Nghiêm Đình còn đang đùa cợt, nhưng sau khi nghe cô nói xong, anh ta đột nhiên ngừng cười, nhíu mày.
Anh biết việc vạch trần Phó Vân Tiêu giả lần trước đã để lại rất nhiều tổn thương cho Bạch Tô, anh cũng rất lo lắng cho cô, nhưng giả chính là giả, anh phải để Bạch Tô nhìn rõ sự thật, vì vậy anh vẫn phải phơi trần nó ra.
Tất nhiên, anh cũng có sự ích kỷ riêng của mình.
Nhưng lần này Bạch Tô lại nói một cách nghiêm túc rằng Phó Vân Tiêu chưa chết, khiến Nghiêm Đình cảm thấy cô vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện của Phó Vân Tiêu.
Anh suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn cô nói: “Mặc dù Phó Vân Tiêu có khả năng vẫn còn sống, nhưng đã qua nhiều năm, anh ấy vẫn chưa xuất hiện.
Cô có lý do để tiếp tục chờ đợi anh ấy, nhưng cô cũng nên suy nghĩ cho bản thân, không thể ký thác hết hy vọng vào một người không rõ sống chết được.”
Cô cảm thấy hơi khó chịu trước lời nói của Nghiêm Đình.
Cô biết rằng anh ta cũng tốt bụng, muốn tốt cho cô, nên cô cũng không nói gì cả.
Thấy Bạch Tô không nói nữa, có vẻ cô hơi kháng cự chuyện này.
Anh cũng kịp thời kết thúc, không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng trong chốc lát, ngay lúc này, điện thoại di động của Nghiêm Đình vang lên.
Anh nhìn xuống rồi trực tiếp cúp máy.
"Tài xế đến rồi, tôi về trước đây."
Anh mỉm cười chào tạm biệt Bạch Tô.
Bạch Tô gật đầu, đi ra tiễn Nghiêm Đình, đợi sau khi xe của anh ta đi xa, cô thậm chí không có thời gian để suy nghĩ, trực tiếp đi lên nghỉ ngơi.
Mấy năm qua, đã có rất nhiều người khuyên nhủ cô và cô cũng đã quen rồi.
Không muốn và cũng chẳng hợp tác.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ của Bạch Tô, cô ngáp một cái rồi đi tới bên cửa sổ mở rèm.
Cô vốn cho rằng hôm nay là một ngày bình thường, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng kinh ngạc!
Cô thấy Nghiêm Đình mang một vài người trông giống như quản gia đến dọn dẹp căn biệt thự bên cạnh!
Nơi ở của anh ta chính là biệt thự của người đàn ông say rượu, rồi gây rối hôm qua!
Bạch Tô hết sức kinh ngạc!
Cô vội vàng thay đồ, chạy xuống tầng!
Nghiêm Đình đang cúi đầu loay hoay với cỏ cây hoa lá trong sân thì thấy Bạch Tô đi tới, anh để đồ trong tay xuống, bước tới, khuôn mặt tươi ời nghiêm túc nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Tô rất khó hiểu.
“Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau, mong cô chiếu cố nhiều hơn!”
Anh nhìn cô nhưng không giải thích, chỉ cười nói.
Bạch Tô đột nhiên cảm thấy hơi bối rối!
Tối hôm qua người đàn ông say xỉn sống bên cạnh đến gây sự, hôm nay tỉnh lại thì lại thấy hàng xóm đã trở thành Nghiêm Đình, sự thay đổi lớn đến mức cô không thể chấp nhận được!
Bạch Tô nhíu mày: “Anh mua lại căn nhà này?”
Hiển nhiên đó chính là câu khẳng định.
Nghiêm Đình vẫn mỉm cười và gật đầu.
Chứng minh rằng những điều cô nói là đúng.
Bạch Tô càng bối rối hơn...
Phải biết rằng...!nơi Bạch Tô đang ở là khu biệt thự duy nhất ở trung tâm thành phố, giá nhà cực kỳ đắt đỏ, nhưng cho dù là vậy, giá cả vẫn có thể tăng lên rất nhiều!
Vì vậy, ngay cả khi Nghiêm Đình muốn mua nhà, cũng phải xem người hàng xóm say rượu kia có bán hay không.
Hơn nữa về cơ bản, những người sống ở đây đều không phải là người thiếu tiền, cũng đồng nghĩa với việc rất ít người chịu bán nhà!
Tuy nhiên sau cùng, Nghiêm Đình đã mua được căn biệt thự bên cạnh chỉ trong vòng một đêm?
Như vậy ai cũng có thể đoán được đêm qua anh ta đã làm những gì.
Cô lại nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa Nghiêm Đình và người hàng xóm say xỉn ngoài cửa đêm qua.
Người đó rõ ràng rất vui vẻ và gật đầu liên tục, 80% là nói đến chuyện nhà cửa.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô càng nhíu mày chặt hơn.
Rốt cuộc Nghiêm Đình tại sao lại làm như vậy?.
Danh Sách Chương: