Nghe xong người phụ nữ kia hơi sững người, bà ấy do dự đứng yên một hồi lâu.
Bạch Tô khó hiểu nhìn bà ấy.
“Tôi chỉ muốn mượn điện thoại một lát thôi mà, lẽ nào không tiện sao?”
Thuận tiện cứu được cô, lẽ nào bây giờ mượn điện thoại một lát mà không tiện à?
Bạch Tô vô cùng khó hiểu.
“Không phải đâu cô, để tôi đi hỏi đã.”
Vẻ mặt của bà ấy hơi hoảng hốt, thậm chí chưa giải thích cho Bạch Tô xem mọi chuyện là thế nào mà đã vội vội vàng vàng rời đi rồi.
Bạch Tô ngẩn người đứng nhìn người phụ nữ đó vội vàng bỏ đi, cô lại càng thấy khó hiểu hơn.
Cô nhìn thấy sau khi người phụ nữ đó rời đi thì đóng cửa lại, thậm chí còn khóa ngoài.
Lúc này Bạch Tô mới cảm thấy hoảng hốt, cô vội vàng đi tới trước cửa, dùng lực để vặn tay nắm thế nhưng không biết ổ khóa này được cấu tạo như thế nào mà bên ngoài có thể khóa được thế nhưng bên trong lại không thể mở được.
Bạch Tô vô cùng sợ hãi!
Lúc này cô mới nhận ra cô không hề biết mình đang ở đây, sau lần bắt cóc kia cô vẫn không thể trốn thoát được!
Bạch Tô vội vàng chạy tới bên giường, cô muốn trèo ra cửa sổ để chạy trốn thế nhưng khi mở cửa sổ ra thì Bạch Tô hoàn toàn ngây người!
Trời ơi! Sao lại có một công trình kiến trúc như thế này chứ!
Nơi cô đang ở được xây dựng trên lưng chừng nói, nhìn xuống phía dưới có cảm giác giống như nhìn thấy vực sâu thăm thẳm.
Mà từ cửa sổ nhìn ra xung quanh thì thấy… nơi này vô cùng lớn.
Giống như một tòa lâu đài.
Bên trong trông ấm áp như vậy nhưng thực ra chỉ là vỏ bọc giả dối.
Bên ngoài trông giống như một nhà giam không thể thoát ra ngoài.
Bạch Tô nhìn thấy tất cả thì ngây người.
Cô phải làm thế nào đây?
Bạch Tô không thể khống chế được cảm xúc, cô vội vàng chạt tới trước cửa, không ngừng đập cưat sau đó hét lên: “Các người là ai? Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
“Thả tôi ra!”
…
Cùng lúc đó, cũng có một người không ngủ đó là Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn tất cả tài liệu mà thư ký đưa lên, sau khi xem xong thì hắn bực tức quăng hết đi.
“Các người điều tra được nhiều thứ như vậy nhưng cuối cùng vẫn không điều tra ra Bạch Tô đang ở đâu sao? Các người đang giỡn với tôi đấy à?”
Phó Vân Tiêu tức giận hét lên.
Lâm Đạt đứng bên cạnh run rẩy không dám lên tiếng.
Nếu như Bạch Tô có ở đây thì tốt rồi, ít nhất còn có người giúp cô ấy giải vây.
Thế nhưng bây giờ người cần phải tìm chính là Bạch Tô!
Lâm Đạt chỉ có thể nói với Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi điều tra lại.”
“Đi!”
Phó Vân Tiêu cau mày quát thư ký.
Sau khi thư ký ra ngoài, Phó Vân Tiêu sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng.
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn sơ đồ các mối quan hệ được dính trên trường.
Bên trên lấy Bạch Tô làm trung tâm sau đó khai triển ra những người ở bên cạnh Bạch Tô.
Quan sát từng chút một xem rốt cuộc ai có thể tiếp cận Bạch Tô, muốn lợi dụng Bạch Tô?
Bạch Tô, rốt cuộc cô đang bị giấu ở đâu?
Phó Vân Tiêu buồn bực nhìn những sơ đồ các mối quan hệ.
Sau đó lại rơi vào trầm tư.
Nhà họ Lâm.
Lâm Lập đi tới đi lui trong phòng sau đó lại đi từ trong phòng ra phòng khách rồi lại đi từ phòng khách vào trong phòng.
Hắn đi đi lại lại nhìn đồng hồ treo tường.
Sau đó cầm một điếu thuốc lên, châm lửa.
Lúc này thư ký vội vàng đi vào.
Cô ta lẳng lặng cúi người về phía Lâm Lập sau đó mới nói: “Anh Lâm, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lâm Lập đã cai thuốc từ lâu.
“Còn nữa, bây giờ đã là bốn giờ sáng rồi, đã đến lúc anh nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi không cần nghỉ ngơi.”
Lâm Lập hung hăng rít một hơi thuốc, sau đó nói với thư ký: “Đã làm giả xong chứng cứ chưa?”
Thư ký nghiêm túc gật gật đầu sau đó nói với Lâm Lập: “Đã làm xong rồi, tôi đã giải quyết người giả mạo Bạch Tiên Dũng, còn lại chỉ còn Mộ Vãn Vãn và Bạch Tô thôi.”
“Nhưng mà chúng ta không thể động vào Mộ Vãn Vãn.”
Thư ký do dự một lát sau đó mới nói.
“Bây giờ Mộ Vãn Vãn đang mang trong mình đứa con của Thẩm Mạc Bá, nếu như động vào Mộ Vãn Vãn thì e rằng nhà họ Thẩm sẽ không tha cho chúng ta.”
Thư ký hít một hơi thật sâu sau đó nói với Lâm Lập.
Câu nói đó khiến Lâm Lập cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn buồn bực dập điếu thuốc đi sau đó ngước mắt nhìn về phía thư ký: “Vậy bây giờ cô có ý kiến gì?”
“Về Mỹ.”
Thư ký nói với Lâm Lập.
“Không thể được.”
“Vậy chọn làm liên minh với Phó Vân Tiêu, buông bỏ cô Bạch Tô.”
Thư ký lại nhìn về phía Lâm Lập, nói.
Lâm Lập nhìn thư ký bằng ánh mắt sắc lẹm, mất kiên nhẫn nói một câu: “Lui xuống.”
Thư ký muốn lên tiếng nói thêm gì đó những cuối cùng cũng chỉ bất lực thở dài, không dám nói gì nữa mà vội vàng lui xuống.
Sau khi thư ký lui xuống, Lâm Lập lại bắt đầu đi đi lại lại ở trong phòng, châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Bên ngoài, thư ký nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đi đi lại lại của Lâm Lập, cô ta vô thức nắm chặt tay.
Lần này Lâm Lập tới thành phố A thực ra là để mở rộng lãnh thổ kinh doanh.
Từ trước tới nay Lâm Lập luôn là một người vô cùng quả quyết, cô ta đã ở bên cạnh Lâm Lập bao nhiêu năm như thế, Lâm Lập chỉ ngủ ít chứ chưa bao giờ thấy hắn vì ai mà mất ngủ cả.
Trước kia khi còn ở nước ngoài cũng chưa phải chưa từng đưa tính mạng ra để đối mặt với con đường hắc đạo bạch đạo, thế nhưng Lâm Lập vẫn luôn rất bình thản.
Tại sao! Tại sao vì người phụ nữ Bạch Tô này mà hắn… bắt đầu do dự như thế!
Nghĩ tới đây ánh mắt của thư ký liền trầm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh Lâm, nếu lúc này anh đã không thể đưa ra được quyết định, không biết nên chọn lựa như thế nào vậy thì quyết định khó khăn này cứ để tôi giúp anh đi.
Nghĩ thế, thư ký liền lái xe ra khỏi nhà Lâm Lập sau đó đi tới một căn nhà khác có trực thăng đỗ sẵn ở đó.
Cô ta tới căn nhà đó sau đó nói với bảo vệ: “Lập tức sắp xếp cho tôi một phi công.”
“Xin hỏi cô Nhiêu có nhiệm vụ gì mà gấp như vậy? Chúng tôi không hề nhận được thông báo của anh Lâm.”
Bảo vệ nghi hoặc nhìn thư ký, nói.
Ánh mắt của thư ký Nhiêu trầm xuống: “Anh Lâm quyết định đột ngột, lẽ nào anh không tin tôi sao?”
Thư ký Nhiêu ở bên cạnh Lâm Lập bao nhiêu như như vậy, là một trong những thư ký đắc lực nhất.
Bảo vệ do dự một lát sau đó cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn lui xuống.
Anh ta lập tức thông báo cho phi công, kêu phi công chuẩn bị cất cánh.
Sau khi thư ký Nhiêu lên máy bay thì di động đột ngột đổ chuông.
Cô ta nhìn điện thoại sau đó bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của dì Thiền: “Thư ký Nhiêu à? Bây giờ tôi gọi điện cho cậu Lâm có tiện không? Chắc cậu ấy đang ngủ nhỉ.”
“Vâng, anh Lâm đã đi nghỉ rồi.
Dì có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Sắc mặt thư ký vẫn không đổi, nói.
“Là… là chuyện của cô Bạch Tô.
Cô ấy nói muốn mượn điện thoại, tôi không biết phải làm thế nào cả.”.
Danh Sách Chương: