Nhìn thấy Bạch Tô đi tới, lại có thái độ này, trong lòng cô bé thoáng yên tâm một chút.
Biết rằng Bạch Tô vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Bạch Tiểu Bạch đã kể lại quá trình Bạch Hà mất tích cho Bạch Tô, và đã buộc tội Phó Cảnh Hoài về các tội danh, bao gồm cả việc anh ta không hành động và ngăn cản bản thân, v.v.
Bạch Tiểu Bạch nghe xong lời này, Bạch Tô khẽ nhíu mày, như đang chìm trong suy nghĩ.
"Nếu như mẹ cũng không đồng ý cho con đi, con sẽ làm thế nào?"
Sau một thoáng do dự, Bạch Tô vẫn nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Bạch hỏi câu này.
"Không đồng ý?"
Chưa từng nghĩ rằng Bạch Tô sẽ từ chối, giọng Bạch Tiểu Bạch đột nhiên cất lên, sau đó liền lùi lại giữ một khoảng cách với Bạch Tô.
"Tại sao mẹ không đồng ý?"
Một nụ cười đau khổ hiện lên khóe miệng, và cô bé lắc đầu.
"Con biết rốt cuộc thì các người đều cùng một giuộc mà, từ Bạch Hà trở về nhà của chúng ta thì mọi người vẫn luôn không tin cậu ấy."
Bạch Tiểu Bạch đứng dậy chậm rãi nói, giọng buồn buồn làm sao.
"Nhưng cậu ấy đã chứng minh với mọi người rồi, mẹ còn cùng cậu ấy sống lâu như vậy, còn có cái gì để nghi ngờ chứ?"
Không đợi Bạch Tô nói, Bạch Tiểu Bạch vẫn tự nói với mình.
"Ý mẹ không phải vậy, Tiểu Bạch."
Bạch Tô vừa giải thích vừa vươn tay định nắm lấy tay Bạch Tiểu Bạch, nhưng Bạch Tiểu Bạch vẫn đẩy cô ra xa.
"Không có ý này thì còn có ý gì nữa chứ?"
Bạch Tiểu Bạch biểu cảm như nhìn người nói dối, cô bé không còn tin tưởng Bạch Tô nữa.
"Con nghe mẹ nói này.
Theo suy luận của con, Bạch Hà có lẽ là rời đi mà không nói lời từ biệt, chứ không phải là biến mất đột ngột, vì vậy điều này cho thấy hiện tại cậu ấy không gặp nguy hiểm."
Bạch Tô cố gắng giải thích cho Bạch Tiểu Bạch, nhưng Bạch Tiểu Bạch hiện tại đã bị che mắt, không có cách nào để nghe đầy đủ bất kỳ lời giải thích nào.
"Vì vậy, các người nói những lời thoái thác đều như nhau thôi, còn Bạch Hà thì đang ở đâu?"
Bạch Tiểu Bạch cảm xúc có chút kích động, nhìn Bạch Tô lớn tiếng chất vấn.
"Đó là những gì mẹ muốn nói với con."
Biết Bạch Tiểu Bạch đang tức giận, Bạch Tô chỉ muốn ổn định cảm xúc của cô bé.
"Nếu như muốn gặp con, có phải trèo đèo lội suối thì cũng sẽ tới gặp con, đã không muốn gặp con, thì con có phí hết sức lực đi tìm thì cũng không gặp được đâu."
Giọng điệu của cô vẫn rất bình tĩnh, cố gắng thuyết phục Bạch Tiểu Bạch.
Hai người đã rơi vào thế giằng co, đấu sức đến mức vào thời khắc quan trọng nhất.
Ngay khi hai người đang cố gắng thuyết phục nhau, điện thoại di động của Bạch Tiểu Bạch đột nhiên vang lên vào lúc này.
Điện thoại di động của cô bé để trên bàn cách đó không xa, Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch đồng thời nhìn vào màn hình điện thoại di động đang chiếu sáng.
Tên của một người hiển thị trên màn hình điện thoại, "Bạch Hà".
Nhìn thấy cái tên trên màn hình, Bạch Tiểu Bạch sững sờ hai giây, sau khi dụi mắt không tin, xác định đó là cuộc gọi của Bạch Hà, liền nhanh chóng đi qua Bạch Tô, nhấc máy.
"Bạch Hà, là cậu ư? Hiện tại cậu đang ở đâu?"
Bởi vì kích động, Bạch Tiểu Bạch trả lời điện thoại mà có chút nói năng lộn xộn.
"Tiểu Bạch, là tớ."
Nghe thấy giọng nói của Bạch Hà trên điện thoại, nước mắt của Bạch Tiểu Bạch ứa ra và chảy xuống.
"Cậu đang ở đâu? Sao nhiều ngày như vậy cậu không gọi điện cho tớ chứ?"
Bạch Tiểu Bạch càng lúc càng nghẹn ngào, cầm lấy khăn giấy mà Bạch Tô đưa cho, lau nước mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.
Không phải tớ đang gọi điện cho cậu đây sao?"
Giọng của Bạch Tiểu Bạch rất ấm áp, an ủi Bạch Tiểu Bạch hết mức có thể qua điện thoại, sau khi tâm trạng của Bạch Tiểu Bạch bình tĩnh lại một chút, Bạch Hà tiếp tục giải thích cho cô bé.
"Xin lỗi, Tiểu Bạch, là sơ sót của tớ."
Bạch Hà đầu tiên xin lỗi Bạch Tiểu Bạch, và sau đó giải thích về hành tung của mình gần đây.
"Khi tớ biến mất, là do tớ nghe bạn thân nói rằng công ty của nhà cậu đã gặp một số khó khăn, vì vậy tớ muốn giúp gia đình bạn kiếm được một số tiền để vượt qua khó khăn này..."
Giọng Bạch Hà rất nhẹ nhàng, cậu bé bối rối đưa ra lời giải thích.
"Tớ biết, tớ biết tất cả."
Vốn cô bé vừa xoa dịu cảm xúc của mình xuống, nhưng sau khi nghe tin Bạch Hà mất tích là để giúp gia đình cô bé kiếm tiền, nước mắt lại không kìm được chảy xuống.
"Nhưng điện thoại di động của tớ bị hỏng giữa chừng, vì vậy tớ không thể liên lạc với cậu được.
Tớ luôn đợi đến khi đến thành phố E, đổi điện thoại di động và nhanh chóng gọi cho cậu."
Bạch Hà nghiêm túc giải thích cho Bạch Tiểu Bạch, giọng nói có vẻ vô cùng thành khẩn.
"Không sao, không sao, tớ chỉ muốn cậu bình an vô sự thôi."
Đã không còn bận tâm đến việc Bạch Hà giải thích như thế nào, lúc này Bạch Tiểu Bạch đã bật khóc, tay cầm điện thoại không khỏi run lên.
Nếu điện thoại có một đường hầm không thời gian, chắc hẳn cô bé đã chui qua nó ngay lúc này và lao đến chỗ Bạch Hà.
"Ngoài ra, Tiểu Bạch.
Hãy nói với bố mẹ là, đừng quá lo lắng.
Tớ đang cố gắng kiếm tiền.
Hãy cho tớ một chút thời gian và tớ chắc chắn có thể kiếm được tiền."
Trong điện thoại, Bạch Hà nói với ý chí chiến đấu sục sôi, khiến Bạch Tiểu Bạch càng cảm động hơn.
"Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu, cậu không biết rằng hiện tại tớ nhớ cậu nhiều như thế nào đâu."
Bạch Tiểu Bạch đã khóc được cả đống nước mắt, tay cầm điện thoại luôn miệng lẩm bẩm câu được câu mất.
"Tớ cũng vậy.
Cho tớ vài ngày nữa.
Khi nào xong chuyện bên này, tớ sẽ quay lại tìm cậu."
Bạch Hà tiếp tục an ủi Bạch Tiểu Bạch bằng tình cảm chân thành nhất.
"Hoặc là, nếu cậu ngồi máy bay đến đây tìm tớ, khi nào tớ giải quyết xong việc, thì chúng ta cùng nhau trở về cũng được."
Cuối cùng, Bạch Hà đề xuất một giải pháp khác, hơn nữa, sau khi đã làm nền phía trước, thì giải pháp này dường như lại rất hợp lý.
"Ừm, cậu đợi tớ, tớ sẽ đến tìm cậu ngay."
Trong lúc nói chuyện, Bạch Tiểu Bạch đã mở phần mềm đặt vé và chuẩn bị đặt vé máy bay sớm nhất.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc nữa, từ phía Bạch Hà truyền đến tiếng ồn ngắt quãng.
"Tiểu Bạch, tớ không nói với cậu nữa.
Tớ đang chuẩn bị vào thang máy.
Còn phải đi xử lý một số việc."
Nghe thấy Bạch Tiểu Bạch sắp cúp máy, miệng Bạch Tiểu Bạch hết mở lại đóng, muốn nói lại thôi.
Có thể thấy lúc này cô bé đang miễn cưỡng cúp máy, nhưng cũng thấy có lý gật đầu, "Ừm, cậu đợi tớ, tớ sẽ đến gặp cậu sớm thôi."
Nói xong, trong điện thoại có một âm thanh bận rộn vang lên, Bạch Tiểu Bạch cầm điện thoại, cuối cùng miễn cưỡng buông ra.
Vì Bạch Tô rất thân với Bạch Tiểu Bạch nên Bạch Tô đã nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện của cô bé và Bạch Hà.
Nhìn Bạch Tiểu Bạch tâm trạng luôn kích động, Bạch Tô cũng lo lắng, nhưng cô không biết làm sao để thuyết phục Bạch Tiểu Bạch.
Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Bạch dường như có phản ứng, không để ý Bạch Tô, bắt đầu trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy động tác của Bạch Tiểu Bạch, có vẻ như cô bé thực sự muốn đi tìm Bạch Hà, và trái tim của cô ấy quặn lại, cô vội vàng bước vào phòng ngăn lại.
"Tiểu Bạch, bình tĩnh."
Bạch Tô bước tới, nắm lấy vali của Bạch Tiểu Bạch, đỡ lấy cánh tay cô bé rồi đặ lên giường.
"Nghĩ kỹ lại đi.
Nếu di động của Bạch Hà bị hỏng, nhiều ngày như vậy thằng bé không thể mượn di động của người khác gọi cho con sao?"
"Nó không thể mua điện thoại trước rồi sau đó làm việc của mình à?"
Bạch Tô liên tiếp đưa ra hai câu hỏi, hướng Bạch Tiểu Bạch hỏi.
"Có lẽ là Bạch Hà không tiện? Chẳng lẽ Bạch Hà chỉ là quá bận rộn mà không có để ý tới chuyện đó sao?".
Danh Sách Chương: