Nhưng mà khi Bạch Tô đi tới trước xe của Phó Vân Tiêu, khi cô tận mắt nhìn rõ người lái xe là Phó Vân Tiêu thì Bạch Tô vô thức nhìn đồng hồ đeo tay.
Giờ này lẽ ra Phó Vân Tiêu phải đang cử hành hôn lễ mới đúng…
Sao Phó Vân Tiêu lại xuất hiện ở đây?
Bạch Tô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu sau đó cửa xe được mở ra, Bạch Tiểu Bạch từ trên xe nhảy xuống chạy tới dụi dụi đầu vào người Bạch Tô: “Mama, nhớ mama quá.”
Bạch Tô nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Tiểu Bạch sau đó ôm chặt con bé vào lòng.
Còn Phó Vân Tiêu thì không hề có ý định xuống xe.
Ở phía xa… vốn dĩ Từ Sắt muốn chạy qua để tác động một chút thế nhưng anh ta chưa bước được mấy bước thì đã bị Vương Tiểu Đồng ngăn lại.
Vương Tiểu Đồng túm lấy tay Từ Sắt sau đó kéo vào trong nhà.
Trong sân chỉ còn lại Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu ở trong xe không xuống còn Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch đứng ở bên ngoài.
Sau khi Bạch Tô dỗ dành Bạch Tiểu Bạch một hồi thì cô thu tầm mắt lại sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh xe của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu thấy thế liền hạ cửa kính xe xuống.
Bạch Tô nói với Phó Vân Tiêu: “Cảm ơn anh đã đưa Tiểu Bạch về, thực ra anh không cần thiết phải tự mình đưa về đâu.
Như thế sẽ làm chậm trễ thời gian cử hành hôn lễ của anh.”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu hơi lóe lên, hắn nhìn về phía Bạch Tô sau đó khóe môi khẽ nhếch: “Vậy em định bồi thường cho tôi thế nào đây?”
Bạch Tô ngẩn người.
Tại sao Phó Vân Tiêu lại đột nhiên chọc ghẹo cô?
Cô cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Tận cho đến khi Phó Vân Tiêu nhắc lại lần nữa: “Vậy em định bồi thường cho tôi thế nào?”
Lúc này Bạch Tô mới định thần lại, cô nói với Phó Vân Tiêu: “Vậy anh mau quay về hội trường tổ chức hôn lễ đi, ngộ nhỡ vẫn còn kịp…”
Bạch Tô chưa nói hết câu đã bị Phó Vân Tiêu chen vào, hắn ra lệnh: “Lên xe!”
Bạch Tô ngẩn người.
Phó Vân Tiêu lại nói: “Mau lên xe đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Nhưng mà có thể có chuyện gì quan trọng được chứ?
Bạch Tô chớp chớp mắt, cô nói với Phó Vân Tiêu: “Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Tôi không thích nói chuyện riêng tư trên địa bàn của người khác!”
Câu nói này càng khiến Bạch Tô khó hiểu hơn.
Thế nhưng Bạch Tiểu Bạch lại rất nghe lời Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu kêu lên xe là con bé liền ngoan ngoãn trèo lên xe của hắn.
Bạch Tô đứng đó cảm thấy rất khó xử.
Cô lên xe?
Hay là không lên đây?
Bạch Tô do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể lên xe!
Sau khi Bạch Tô lên xe, Phó Vân Tiêu liền lái xe rời đi.
Bạch Tô không biết Phó Vân Tiêu muốn đưa bọn họ đi đâu, khi cô hỏi hắn thì hắn lại không trả lời.
Mãi đến khi phong cảnh ngoài cửa sổ dần trở nên quen thuộc thì Bạch Tô mới biết Phó Vân Tiêu đưa bọn họ về căn biệt thự trước đây hai người từng sống cùng nhau.
Phó Vân Tiêu đỗ xe lại sau đó xuống xe.
Hắn nói với Bạch Tô: “Mật khẩu vẫn chưa đổi, em dẫn Bạch Tiểu Bạch vào trong đợi tôi.
Bây giờ tôi sẽ đi giải quyết chuyện hôn lễ trước, xong xuôi sẽ quay lại tìm em.”
“Câu nói này là có ý gì?”
Khi nghe những lời của Phó Vân Tiêu nói, Bạch Tô hoàn toàn không biết hắn đang muốn biểu đạt cái gì, sau đó hắn lại muốn làm gì nữa.
Trời sinh Phó Vân Tiêu đã có khí thế siêu phàm, thế nhưng lúc hắn nói với Bạch Tô cô không khỏi muốn hỏi lại.
Hơn nữa cô biết rất rõ sau những lời nói đó của Phó Vân Tiêu sẽ không có điều gì tốt đẹp cả.
Cô chỉ có thể nghe theo lời Phó Vân Tiêu, bế Bạch Tiểu Bạch xuống xe sau đó đưa con bé đi vào biệt thự.
Cô nhập mật khẩu khi còn sống chung với Phó Vân Tiêu vào sau đó đi vào nhà.
Phó Vân Tiêu lại lái xe rời đi.
…
Hội trường hôn lễ.
Mộ Vãn Vãn khóa cửa lại sau đó ngồi trong phòng tân nương.
Mặc dù đã biết hôn lễ sẽ không được cử hành nữa thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn đang mặc váy cưới.
Bên ngoài đám phóng viên đã bắt đầu ồn ào cả lên, bọn họ không ngừng hỏi tại sao Phó Vân Tiêu vẫn chưa tới.
Trước kia không phải Phó Vân Tiêu đã nói Mộ Vãn Vãn chính là tình yêu đích thực của hắn sao?
Hành động vứt bỏ cô dâu có phải do Phó Vân Tiêu đột nhiên nhận ra người mà hắn yêu lại là người khác không?
Thậm chí có vài phóng viên đã bắt đầu nhắc tới Bạch Tô.
Mộ Vãn Vãn không muốn trả lời những câu hỏi này, cô ta trốn vào phòng tân nương sau đó cố ý khóa cửa lại.
Vậy là đám phóng viên đang nóng lòng muốn biết thực hư sự việc kia chỉ có thể đồn đoán với nhau.
Thẩm Mạc Bá lại trở thành người phát ngôn thay Mộ Vãn Vãn, hắn giúp Mộ Vãn Vãn giải thích vài câu, nói rằng có hiểu lầm gì đó thôi.
Tất cả những lời giải thích đó có thể Mộ Vãn Vãn cũng biết.
Thế nhưng cô ta vẫn không muốn tin Phó Vân Tiêu lại có thể bỏ đi như thế!
Hơn nữa, lúc cô ta đã gọi được Phó Vân Tiêu trở về thì lại bị con bé chết tiệt Bạch Tiểu Bạch cướp đi ở ngay trước cửa!
“Được!”
Mộ Vãn Vãn nắm chặt chiếc ly trong, nắm chặt đến nỗi chiếc ly vỡ vụn.
Từng mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay đau nhói thế nhưng cô ta vẫn thấy không sao cả.
Nếu như Phó Vân Tiêu đã vô tình thì cô cũng chỉ đành vô nghĩa!
Không phải Bạch Tô luôn thích cướp đi những thứ mà cô ta yêu thích sao? Vậy thì lần này để Bạch Tô nếm trải cảm giác bị cướp đi thứ mà mình yêu thích đi!
Mộ Vãn Vãn cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Mạc Bá.
Mặc dù bọn họ chỉ cách nhau một cánh cửa, cô ta ở trong phòng còn Thẩm Mạc Bá ở bên ngoài nhưng cô ta vẫn phải dựa vào cách dùng điện thoại để giải quyết.
“Có cách nào liên hệ với bệnh biện mẹ Bạch Tô đang nằm không? Nghĩ cách khiến mẹ cô ta chết đi!”
Thẩm Mạc Bá bị lời nói của Mộ Vãn Vãn dọa sợ.
Hắn nói với Mộ Vãn Vãn: “Vãn Vãn, em đừng kích động!”
“Tôi hỏi anh rốt cuộc có cách gì không? Đừng có khuyên nhủ tôi!”
Mộ Vãn Vãn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mà hét lên.
Lúc Thẩm Mạc Bá còn đang trầm mặc, cô ra không hề cho Thẩm Mạc Bá bất kỳ cơ hội để suy nghĩ xem có được hay không mà nói: “Được, tôi biết rồi!”
Nói xong Mộ Vãn Vãn liền cúp điện thoại.
Thẩm Mạc Bá không có bất kỳ cơ hội nào để giải thích, lúc hắn gọi lại cho Mộ Vãn Vãn thì điện thoại lại báo máy bận.
Mộ Vãn Vãn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi cuộc điện thoại này… Nếu như cô ta còn có lựa chọn khác thì chắc chắn cô ta sẽ không dùng đến cách này.
Điện thoại vừa mới vang lên hai tiếng đã có người bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Sao thế?”
“Anh có giữ lời với lời hứa trước kia không?”
“Lời hứa gì?”
Người đàn ông hỏi lại Mộ Vãn Vãn, giọng nói của hắn ma mị giống như quỷ Satan.
“Anh nguyện vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì.”
“Lấy gì để trao đổi đây?”
“Một đêm của tôi.”
Khi nói ra những lời này, Mộ Vãn Vãn bình tĩnh đến đáng sợ.
Giống như đây chẳng phải chuyện gì to tát.
“Em muốn tôi làm gì?”
Đầu dây bên kia cũng chỉ còn lại âm thanh trầm thấp đến đáng sợ của người đàn ông.
“Giúp tôi điều tra xem mẹ của Bạch Tô đang nằm ở bệnh viện nào, sau khó khiến cho quá trình chữa trị xảy ra sự cố, mãi mãi không tỉnh lại nữa.”
“Được!”
Sau khi người đàn ông đồng ý hắn liền nói địa chỉ cho Mộ Vãn Vãn: “Tối nay ở khách sạn Đường Triều, tôi đợi em.”
Khi người đàn ông đó vừa cúp điện thoại thì đúng lúc Phó Vân Tiêu cũng mở cửa phòng tân nương.
Phó Vân Tiêu đứng ngoài cửa nhìn Mộ Vãn Vãn đang chậm rãi tắt điện thoại..
Danh Sách Chương: