Sau khi Phó Cảnh Hoài đã đi rồi, Bạch Tô thả cái bánh bao đang cầm trên tay xuống.
Sau đó lại bật TV lên.
Trên TV đang chiếu lại chuyện tình yêu của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, và với những người dính scandals và tin đồn với Phó Vân Tiêu trong những năm nay.
Tình huống bây giờ dường như đang đẩy Bạch Tô về bên thua cuộc.
Năm đó, người ta đồn rằng Bạch Tô chỉ là một thư ký của Phó Vân Tiêu nhưng lại nhúng tay vào chuyện tình cảm của Phó Vân Tiêu.
Dù sao ban đầu khi Phó Vân Tiêu quen nhau với Mộ Vãn Vãn tất cả mọi người đều biết, ai cũng rất hâm mộ.
Sau này lại xuất hiện một Bạch Tô kém cỏi không biết từ đâu mà đến.
Sau đó lại kể Bạch Tô tiếp cận, cướp đi Phó Vân Tiêu như thế nào.
Hại Mộ Vãn Vãn trở thành một kẻ đáng thương.
Nhưng người ác đương nhiên sẽ có người ác khác thu phục.
Lần này, Bạch Tô cuối cùng cũng đã bị báo ứng, Phó Vân Tiêu đến với Sophie.
Thậm chí còn có hãng truyền thông suy đoán, đoán xem Phó Vân Tiêu và Sophie có thật lòng yêu nhau không!
Sau khi Bạch Tô xem hết những thông tin này, cô nhàm chán nở nụ cười, lại cầm điện thoại di động lên bắt đầu xem bình luận trên mạng.
Bạch Tô xem các bình luận nhàm chán trên mạng xong, không thể nói là trong lòng không cảm thấy khó chịu.
Mặc dù những bình luận này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô, nhưng những bình luận đó vẫn thật sự tồn tại, làm cho cô cảm thấy vô cùng khổ sở.
Sau khi Bạch Tô đóng bình luận lại cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Ngay lúc này, chuông điện thoại di động của cô vang lên.
Bạch Tô cảm thấy số điện thoại bên trên khá quen thuộc.
Đó là điện thoại thư ký của Lâm Lập.
Đã từng có lúc Lâm Lập có chuyện gì nhất định sẽ để cho thư ký của mình báo cáo cho Bạch Tô trước tiên.
Cho nên Bạch Tô rất tự nhiên nghe điện thoại.
"A lô?"
Vừa nhận điện thoại, Bạch Tô đã nói một tiếng với đầu dây điện thoại bên kia.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói vô và cung kính của thư ký Lâm Lập: "Chào cô, gần đây Tổng giám đốc Lâm phát hiện tình trạng của cô không được rồi lắm, bảo tôi quan tâm đến cô một chút.
Anh ấy nói nếu cô có gì cần hỗ trợ nhất định phải kịp thời nói cho anh ấy biết."
Sau khi nghe xong những câu này, Bạch Tô cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi mình và Lâm Lập ly hôn xong, Lâm Lập cứ như đã biến mất, bây giờ sau khi mình và Phó Vân Tiêu chia tay, Lâm Lập lại tới quan tâm mình...!Thật ra anh ta cũng là một người đàn ông rất biết quan tâm.
Nhưng không biết tại sao, Bạch Tô lại không tài nào dậy nổi hứng thú với Lâm Lập.
Cho nên Bạch Tô lễ phép đáp lại một câu với điện thoại: “Thay tôi chuyển lời cảm ơn đến anh Lâm, nhưng bây giờ hẳn tôi không cần hỗ trợ gì đâu, cảm ơn."
Sau khi nói xong những lời này, Bạch Tô liền cúp điện thoại.
Ở đầu điện thoại bên kia, sau khi thư ký bị Bạch Tô cúp điện thoại thì đi đến văn phòng của Lâm Lập ngay.
Cô ta gõ cửa một cái, nghe thấy bên trong nói “Mời vào” thì mới đi vào, kể lại chuyện của Bạch Tô cho Lâm Lập.
Lúc này Lâm Lập đang vùi đầu vào trong một đống giấy tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng không thể hiện ra quá nhiều quan tâm, chỉ hỏi thư ký một câu: "Thái độ của cô ấy như thế nào?"
"Hình như vẫn còn rất bình tĩnh."
Thư ký nghiêm túc kể lại cho Lâm Lập nghe.
Lâm Lập cầm bút máy, hơi ngẩng đầu lên nhìn thư ký một chút: "Các bình luận ở trên mạng thì như thế nào?"
"Tất cả mọi người đều đang ở phía ngược lại, mắng Bạch Tô."
Thư ký báo cáo chi tiết lại lần nữa.
Sau khi nghe xong câu nói này, Lâm Lập hơi cau mày.
Phó Vân Tiêu đang làm trò gì đây?
Lâm Lập vuốt vuốt mi tâm, muốn nghĩ ra nguyên nhân.
Trước đó, anh ta chắc chắn Phó Vân Tiêu rất yêu Bạch Tô.
Cho nên sau khi anh ta có được Bạch Tô thì cảm giác rằng mình đã có tư cách để tranh đấu với Phó Vân Tiêu, nhưng bây giờ...!Đột nhiên anh ta không hiểu nữa.
Anh ta tấn công trên phương diện văn hóa, Phó Vân Tiêu không hề có kế sách tấn công hoặc phòng thủ gì, tựa như hoàn toàn không ý thức được Lâm Lập đang tấn công vậy.
Điều này càng làm cho Lâm Lập tức giận hơn!
Dựa vào trí thông minh của Phó Vân Tiêu, Lâm Lập tin Phó Vân Tiêu không thể nào không phát hiện anh ta đang tấn công.
Cái anh ta muốn là làm cho Phó Vân Tiêu sốt ruột, tức giận, hoặc làm cho Phó Vân Tiêu phải phản kích, đưa Phó Vân Tiêu vào trong cái bẫy mà anh ta đã bày sẵn.
Nhưng...!Biểu hiện gần đây của Phó Vân Tiêu làm anh ta không hiểu nổi!
Lâm Lập hơi ngẫm nghĩ một lát rồi mới ngẩng đầu lên nhìn thư ký, hỏi: "Cô nói xem, tại sao Phó Vân Tiêu lại bỏ Bạch Tô?"
Câu hỏi đó làm cho thư ký sửng sốt.
Thư ký ngơ ngác nhìn thoáng qua Lâm Lập rồi mới nói với Lâm Lập một câu: "Tôi cũng không hiểu."
Lâm Lập bực bội ném bút lên trên bàn, đứng dậy đi dạo lòng vòng trong phòng.
Đi một lát, anh ta lại không vui khoát tay áo, nhìn sang thư ký ở bên cạnh: "Cô đi ra ngoài nhanh đi."
"Vâng."
Thư ký cảm giác Lâm Lập đang nổi giận, đương nhiên cũng không dám ở lại lâu, vội vàng ra ngoài đồng thời đóng cửa lại cho Lâm Lập.
Lâm Lập đi tới đi lui trong phòng.
Trong những năm gần đây, Lâm Lập vẫn luôn nghiên cứu kế sách buôn bán của Phó Vân Tiêu.
Mấy năm nay, Phó Vân Tiêu là một người có vận may và kế sách vô cùng tốt rồi.
Anh luôn luôn tính trước, ngoại trừ có tác phong hơi bảo thủ một chút ở trước mặt Bạch Tô.
Nhưng...
Chuyện anh làm bây giờ lại thật lạ thường.
Đầu tiên là vượt quá giới hạn với Sophie, sau đó cũng đưa ra những quyết đoán cực kỳ liều lĩnh ở trên phương diện kinh doanh, chuyện này làm cho người khác hơi khó hiểu.
Dựa theo kế hoạch mà Lâm Lập dùng để đối với Phó Vân Tiêu, nếu Phó Vân Tiêu thất bại thì nửa tháng sau anh ta sẽ biết ngay.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại biểu hiện lạ lùng như vậy trước thời hạn, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với Phó Vân Tiêu chút nào.
Giống như Tổng giám đốc của những công ty mà trước đó Lâm Lập từng xử lý, vô dụng mà liều lĩnh, tự đại và tự phụ.
Biểu hiện của Phó Vân Tiêu giống như biểu hiện của một người bình thường, ngược lại lại làm cho Lâm Lập cảm thấy hơi không bình thường.
Nghĩ đến những thứ này, Lâm Lập cảm thấy mình như đang đi vào một đám sương mù, không thấy rõ được gì.
Anh ta bực bội bảo thư ký mang cà phê vào lần nữa.
Sau khi uống cà phê, anh ta mới bất đắc dĩ gõ gõ bàn, nghĩ đi nghĩ lại.
Cuối cùng, anh ta lại gọi thư ký vào lần nữa.
Lâm Lập chau mày nói với thư ký: "Bạch Tô đã chán nản như vậy lại còn bị tất cả mọi người phỉ nhổ.
Tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ bị mấy tên côn đồ đập phá xe, thậm chí còn có những chuyện khác do những người không hiểu biết làm ra, đúng không."
Thư ký nghi hoặc nhìn thoáng qua Lâm Lập, hồi lâu mới phản ứng lại, đáp lời Lâm Lập: "Vâng."
Nói xong, cô ta nhanh chóng đi làm ngay.
Sau khi thư ký đã đi rồi, Lâm Lập đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, khóe môi nở một nụ cười.
Nếu Phó Vân Tiêu đang chơi trò gì, vậy anh ta muốn xem thử anh có thể chơi bao lâu.
Anh ta muốn xem rốt cuộc Phó Vân Tiêu có thể chịu đựng đến đâu?
Lâm Lập lại ngồi vào bàn làm việc, nhanh chóng xử lý công việc rồi lại cẩn thận xem đi xem lại tài liệu của Phó Vân Tiêu.
Sở dĩ Phó Vân Tiêu làm cho Lâm Lập không phân rõ thật giả là vì những tài liệu mà Lâm Lập lấy được này đều thể hiện ra những hành động mà Phó Vân Tiêu thực hiện trong vòng mấy năm nay.
Cũng không phải là vừa mới bắt đầu đã làm những chuyện ngu ngốc ngay.
Chuyện này làm cho Lâm Lập khó hiểu.
Mà không hiểu thì không hiểu thôi, anh ta sẽ dò xét.
Bạch Tô là người phụ nữ mà Phó Vân Tiêu yêu nhất, anh ta cũng không tin Phó Vân Tiêu có thể nhìn Bạch Tô bị tấn công mà không cảm thấy đau lòng!.
Danh Sách Chương: