Sau khi Bạch Tô mất tích, Phó Vân Tiêu bắt đầu tiến hành tìm kiếm khắp nơi trên thế giới.
Nhưng, từng ngày trôi qua, hao phí rất nhiều nhân lực và tiền của nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Tô đâu, hy vọng cùng thất vọng chồng chất, mọi hy vọng dần cạn kiệt, trở thành thất vọng toàn tập.
Dần dần, Phó Vân Tiêu mỗi ngày dỗ Bạch Tiểu Bạch ngủ xong, đều một mình đến quán bar.
Trong quán bar, thời điểm Phó Vân Tiêu cũng không biết đã uống đến chai thứ mấy, bỗng có một người phụ nữ đi từ từ đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, cô nhẹ nhàng cầm ly rượu của Phó Vân Tiêu lên, cùng Phó Vân Tiêu nói, "Vân Tiêu, đừng uống nữa.
"
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn một cái, người phụ nữ này nhìn rất quen, là Mộ Vãn Vãn.
Phó Vân Tiêu giật lấy ly rượu trong tay Mộ Vãn Vãn, một lần nữa uống một hơi cạn sạch, giơ ly rượu lên cùng Mộ Vãn Vãn nói, "Đừng lo lắng cho tôi, tôi phải tiếp tục uống.
"
Mộ Vãn Vãn ngồi ở bên cạnh Phó Vân Tiêu, cô cầm ly rượu từ từ đến gần Phó Vân Tiêu, ghé sát tai Phó Vân Tiêu nói, "Vân Tiêu, anh cứ một mực uống như vậy, em sẽ đau lòng đấy, anh cũng biết, anh luôn có vị trí đặc biệt nhất ở trong lòng em mà.
"
"Mặc dù bây giờ anh không yêu em, nhưng em yêu anh.
"
"Xin anh! Hãy ở bên em đi được không? Để em có thể chăm sóc cho anh.
"
Từng câu từng chữ Mộ Vãn Vãn nói đều rất nhẹ nhàng, tràn đầy cám dỗ.
Lúc tay cô cầm ly rượu, chất lỏng trong ly rượu còn đang lay động.
Đúng lúc đó, bỗng điện thoại cô reo lên.
Mộ Vãn Vãn nhìn màn hình điện thoại một cái, không hề muốn nghe, nhưng tiếng điện thoại này vang lên liên tục, cuối cùng cô không thể không nghe, liền hướng về phía đầu điện thoại bên kia có chút tức giận nói, " A lô?"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Mạc Bá, "Em đang ở đâu? Tại sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe?"
"Tôi ở bên ngoài.
"
Mộ Vãn Vãn chỉ tùy tiện ứng phó một câu.
Môi trường xung quanh ồn ào, có thể nghe rõ những tiếng động lớn, người đi qua đi lại loạng choạng, gây ồn ào.
Nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc.
Thẩm Mạc Bá hơi nhíu mày một cái, cẩn thận xác định âm thanh nơi Mộ Vãn Vãn đang ở, sau khi nhận ra mới hướng về phía Mộ Vãn Vãn tức giận nói một tiếng.
"Mộ Vãn Vãn em lại đến quán bar?!"
"Thì sao?"
Mộ Vãn Vãn khinh thường hướng về phía Thẩm Mạc Bá nói một câu, "Tôi cùng anh không có quan hệ gì, tôi tới quán bar thì có vấn đề gì?!"
"Bác sĩ nói như thế nào em quên rồi sao? Tim đứa bé này có vấn đề, đều liên quan đến việc em uống rượu, và liên quan đến những việc em đã trải qua, em lại không ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt.
"
Mộ Vãn Vãn lắng nghe giọng nói lo lắng của Thẩm Mạc Bá, trả lời hắn vô cùng thờ ơ.
"Thẩm Mạc Bá, tĩnh dưỡng cái gì mà tĩnh dưỡng, tim con có vấn đề lần trước anh cũng đã nghe bác sĩ làm số liệu phân tích rồi, tỉ lệ nó sẽ chết trước khi được sinh ra là 8/10.
Cho dù được sinh ra cũng sẽ chết rất nhanh, sớm muộn rồi cũng phải chết, vậy tại sao tôi còn phải vì nó mà trì hoãn việc uống rượu của tôi?"
Bên cạnh, Phó Vân Tiêu đã ngủ mơ mơ màng màng, sau khi Mộ Vãn Vãn chắc chắn những lời này không bị Phó Vân Tiêu nghe được mới lớn tiếng hướng về phía đầu điện thoại bên kia nói, "Thẩm Mạc Bá, anh đừng luôn can thiệp vào cuộc sống của tôi như vậy! Tôi không yêu anh!"
"Đứa bé này không phải con của tôi và Phó Vân Tiêu, bây giờ nó đã không còn ý nghĩa gì với tôi rồi anh biết không?"
"Em đang ở đâu?!"
Vừa nghe Mộ Vãn Vãn nói những lời này, Thẩm Mạc Bá trong nháy mắt liền có một dự cảm không lành, hắn vội vàng hướng về phía đầu điện thoại kia nói.
Nhưng Mộ Vãn Vãn đã cúp điện thoại.
Sau khi Thẩm Mạc Bá bị Mộ Vãn Vãn cúp điện thoại, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn!
Câu nói kia của Mộ Vãn Vãn là có ý gì? Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng cũng có thể hình dung ra cô đang muốn biểu đạt cái gì!
Bởi vì đứa bé này không phải con của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn, cho nên đứa bé này đối với Mộ Vãn Vãn không có ý nghĩa gì?!
Nghĩ đến đây, Thẩm Mạc Bá trong nháy mắt liền lo lắng.
Hắn lập tức cầm điện thoại lên lần nữa, nhanh chóng bấm một số điện thoại, sau đó hướng về đầu điện thoại bên kia nói, "Lập tức! Kiểm tra cho tôi tất cả các quán bar, hộp đêm ở thành phố A! Kiểm tra cho tôi, Mộ Vãn Vãn, cô ấy đang ở đâu!"
"Vâng!"
Từ trước đến giờ chưa từng thấy Thẩm Mạc Bá nổi giận như vậy, mỗi một câu nói của hắn giống như là đang gầm lên vậy.
Thuộc hạ ở đầu dây bên kia sợ đến mức không dám lơ là, nhanh chóng dựa theo lệnh của Thẩm Mạc Bá đi thăm dò, chỉ trong chốc lát, hắn lập tức nhận được một tin nhắn trả lời: quán bar Linh Độ, Phó Vân Tiêu cũng ở đó!
Thời điểm Thẩm Mạc Bá nghe được tin tức này, cả người như phát điên, hắn thậm chí ngay cả áo khoác cũng không mặc liền vọt vào trong gió lạnh mà đi.
Sau đó nhanh chóng lên xe đi đến quán bar Linh Độ!
Nhưng, xe hắn vừa đến quán bar Linh Độ, đã thấy Mộ Vãn Vãn lái xe chở Phó Vân Tiêu rời đi.
Hắn lại vội vàng lái xe đuổi theo.
Mộ Vãn Vãn dường như ý thức được xe Thẩm Mạc Bá đi theo cô, cho nên cô vội vàng tăng tốc độ.
Trên đường đi có vài khúc cua bị bẻ cong, cộng thêm may mắn của cô, một vụ tai nạn ô tô chắn ngang đường đi của Thẩm Mạc Bá, cô hoàn bỏ lại Thẩm Mạc Bá ở phía sau.
Mãi cho đến khi đến nhà Phó Vân Tiêu, thời điểm cô đặt Phó Vân Tiêu lên giường, ý thức của Phó Vân Tiêu cũng chưa tỉnh táo cho lắm.
Lúc này, Mộ Vãn Vãn nhìn thời gian một cái, lại vội vàng đưa tiền cho một số người làm trong nhà Phó Vân Tiêu, hỏi, "Bạch Tiểu Bạch ở phòng nào?"
Người làm chỉ có nhiệm vụ chỉ vị trí của căn phòng đó.
Mộ Vãn Vãn liền nhanh chóng đi đến phòng của Bạch Tiểu Bạch.
Từng bước đi của cô mang âm thanh đặc biệt lớn.
Thời điểm cô xuất hiện ở trước cửa phòng Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tiểu Bạch đã tỉnh rồi.
Cô bé ngồi ở trên giường dùng một cặp mắt thật to nhìn về phía Mộ Vãn Vãn, "Dì, có chuyện gì không ạ?"
"Không sao, dì chỉ xem con một chút thôi!"
Nói xong, Mộ Vãn Vãn liền đi vào trong phòng Bạch Tiểu Bạch, cô định đến gần Bạch Tiểu Bạch, "Con sờ bụng dì đi, trong bụng của dì có một em gái nhỏ.
"
"Không thích.
"
Bạch Tiểu Bạch trực tiếp bị dọa sợ liền lui về phía sau.
Thấy Bạch Tiểu Bạch không phối hợp, Mộ Vãn Vãn trong nháy mắt liền không vui.
Cô trực tiếp đưa tay bắt lấy tay Bạch Tiểu Bạch để cho tay cô bé trực tiếp đè lên bụng cô, hướng về phía Bạch Tiểu Bạch nói, "Thích em gái nhỏ không?"
Cô nói những lời này rất lớn.
Sau đó, cô trực tiếp làm rơi cốc nước của Bạch Tiểu Bạch, cầm một mảnh thủy tinh vỡ lên.
Sau đó tự đâm về phía mình!
Mảnh thủy tinh đó chỉ là một mảnh thủy tinh nhỏ, căn bản không đủ để đâm thủng bụng cô.
Nhưng Mộ Vãn Vãn làm bộ hốt hoảng trực tiếp từ trên giường lăn xuống, sau đó cô đem mảnh thủy tinh trong tay mình bỏ vào trong tay Bạch Tiểu Bạch.
Như vậy rồi nhưng cô vẫn sợ chưa đủ!.
Danh Sách Chương: