Tại sân bay nước Tây, ngay khi Phó Vân Tiêu xuống máy bay, anh đã cầm điện thoại di động và bấm một số điện thoại.
Điện thoại đổ chuông vài lần trước khi có người nhấc máy.
“Xin chào?”
Điện thoại được kết nối, người đàn ông bên kia lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Tôi là Phó Vân Tiêu.”
Không cần nói những lời khách sáo, Phó Vân Tiêu đã tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản.
Phó Vân Tiêu nói xong, điện thoại im bặt, một lúc sau, người đàn ông ở đầu dây bên kia mới chậm rãi nói: “Vậy anh gọi cho tôi làm gì?”
Giọng của Tư Bắc Triệt ở phía bên kia điện thoại đều đều, không có bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào.
“Tôi muốn hẹn với anh, anh xem nói nào tiện cho anh.”
Câu trả lời của Phó Vân Tiêu rất đơn giản và rõ ràng.
“Ở đâu cũng không tiện.”
Thật bất ngờ, câu trả lời của Tư Bắc Triệt trực tiếp hơn và anh ta định dập máy sau khi nói.
“Tôi muốn nói chuyện với anh về Bạch Tô.”
Như thể đoán được kết quả sẽ như vậy, Phó Vân Tiêu giải thích ngắn gọn những mục đích của mình.
Bên kia điện thoại lại im bặt, Tư Bắc Triệt như đang suy nghĩ, một lúc sau giọng nói trầm thấp của anh ta từ bên kia truyền đến: “Gặp nhau ở quán bar Phi Trường, tôi sẽ qua sớm thôi.”
“Được.”
Phó Vân Tiêu gật đầu và sau đó cúp máy.
Quán bar Phi Trường nằm gần sân bay, Phó Vân Tiêu chọn một vị trí tương đối yên tĩnh, gọi hai chai rượu rồi từ từ uống đợi Tư Bắc Triệt đến.
Sau nửa giờ, Tư Bắc Triệt xuất hiện ở cửa quán bar, nhìn xung quanh, vừa tìm được vị trí của Phó Vân Tiêu, mắt anh ta khẽ nheo lại, đi về phía Phó Vân Tiêu.
“Uống chút gì không?”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh nhìn Tư Bắc Triệt và lắc ly rượu trên tay.
“Như anh, không phải là anh đã gọi rồi sao?”
Tư Bắc Triệt cũng không khách khí nữa cầm một chai rượu khác lên, rót đầy ly trước mặt và uống hết một hơi.
Không ngờ Tư Bắc Triệt sẽ thoải mái như vậy, Phó Vân Tiêu nhìn Tư Bắc Triệt uống xong ly rượu trước mặt, có chút kinh ngạc.
“Tôi tới đây tìm anh là vì hai chuyện.
Việc thứ nhất là muốn nói chuyện giữa anh và Bạch Tô, thứ hai là muốn biết hiện tại Bạch Tô đang ở nơi nào.”
Giọng điệu của Phó Vân Tiêu bắt đầu trở nên thanh khẩn, anh nhìn Tư Bắc Triệt nói một cách nghiêm túc.
“Việc đầu tiên là giữa tôi và Bạch Tô không có quan hệ gì.
Cho dù có thì tôi cũng là tôi đang đuổi theo Bạch Tô, là do tôi đơn phương cô ấy.”
Tư Bắc Triệt lắc đầu bất lực.
“Điều thứ hai, tôi sẽ không nói cho anh biết Bạch Tô đang ở đâu.
Bất kể thân phận của anh là gì, nếu anh đến đây chủ yếu là vì hai chuyện này thì bây giờ anh có thể rời đi rồi.”
Tư Bắc Triệt không chút lưu tình mà từ chối, sau khi nói xong thì anh ta cũng làm một cử chỉ xin mời và không chút do dự mà từ chối Phó Vân Tiêu.
“Tôi biết hiện tại Bạch Tô đang ở bệnh viện.”
Cảm thấy sự không thiện chí của Tư Bắc Triệt, nhưng mà Phó Vân Tiêu dường như không có bất kỳ biểu hiện tức giận nào trên khuôn mặt của anh, giọng điệu của anh vẫn đều đều.
Không ngờ Phó Vân Tiêu lại có nhiều thông tin như vậy, sau khi nghe những lời Phó Vân Tiêu nói, Tư Bắc Triệt rõ ràng là sửng sốt một chút.
“Cô ấy đang ở đâu cũng không có liên quan gì đến anh nữa.
Lần trước khi anh gặp Bạch Tô thì cô ấy cũng đã nói với anh rất rõ ràng rồi, nếu anh thực sự muốn biết cô ấy đang ở đâu thì hãy tự mình gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Chỉ là bất ngờ trong nhất thời mà thôi, rất nhanh Tư Bắc Triệt lại trở lại bình thường, vẫn không ngừng từ chối yêu cầu của Phó Vân Tiêu.
“Tôi hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không trả lời điện thoại của tôi.”
Thái độ của Phó Vân Tiêu rất chân thành, anh nhìn Tư Bắc Triệt nghiêm túc nhấn mạnh lại lý do của mình.
“A, hiểu rõ thật sao?”
Tư Bắc Triệt không khỏi nhếch lên khóe miệng, rồi lắc đầu chế giễu.
“Không, anh không hiểu.
Nếu anh thật sự hiểu cô ấy thì anh sẽ không đi đến tính trạng như ngày hôm nay.
Hiện tại anh muốn liên hệ với Bạch Tô, tôi cũng không có phản đối, nhưng mà tôi sẽ không cung cấp manh mối cho anh.”
Nói xong, Tư Bắc Triệt nâng ly rượu trước mặt lên uống một ngụm, sau đó nặng nề đặt ly rượu lại trên bàn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đứng dậy khỏi bàn, Tư Bắc Triệt chậm rãi bước đi.
Lúc anh ta đi ngang qua Phó Vân Tiêu chuẩn bị đi về phía trước thì giọng nói của Phó Vân Tiêu đột nhiên vang lên sau lưng anh ta.
“Anh cũng không muốn Bạch Tô mang theo tiếc nuối rời đi đúng không?”
Câu này vừa thoát ra từ miệng Phó Vân Tiêu có phần buồn bã.
Khi nghe những lời này, Tư Bắc Triệt dừng chân lại, sau đó quay đầu nhìn Phó Vân Tiêu một cách nghiêm túc.
Anh ta không ngờ rằng Phó Vân Tiêu đã biết nhiều như vậy.
“Anh nói câu này là ý gì?”
Mắt của Tư Bắc Triệt từ từ lạnh xuống, rồi anh ta lại ngồi trở lại.
Loáng thoáng, bây giờ anh ta cảm thấy Phó Vân Tiêu đã biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả bệnh tình của Bạch Tô và Bạch Tô giả.
“Ý nghĩa của câu này chính là nghĩa trên mặt chữ thôi.”
Phó Vân Tiêu nói, đôi mắt sâu thẳm.
“Tôi đã điều tra quá trình anh và Bạch Tô tới đây, cho nên tôi muốn tìm anh trước, tôi muốn từ chỗ anh biết được một chút thứ về Bạch Tô.”
Sau một lúc dừng lại, Phó Vân Tiêu tiếp tục thêm vào.
“Tôi không biết hiện tại Bạch Tô đã hồi phục được bao nhiêu, nhưng tôi biết Bạch Tô muốn rời xa tôi bằng mọi cách, điều đó chứng tỏ tình trạng hiện tại của cô ấy rất tệ.
Cô ấy lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện nên sẽ trốn tránh tôi, nhưng một lần nữa, nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện thì tôi cũng không muốn cô ấy ra đi trong tiếc nuối.”
Phó Vân Tiêu dùng giọng điệu chân thành để nói chuyện, hiếm khi giải thích lý do của mình cho người khác một cách nghiêm túc như vậy.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời của Phó Vân Tiêu, Tư Bắc Triệt nhanh chóng chìm vào suy nghĩ.
Trước đây anh ta đã từng thích Bạch Tô, nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc với Bạch Tô này, tình cảm của Tư Bắc Triệt dành cho Bạch Tô từ lâu đã vượt qua những sở thích và sở hữu thông thường.
Hiện anh ta coi Bạch Tô giống như một người bạn và một thành viên trong gia đình hơn.
Anh ta rất mong Bạch Tô có thể khỏe mạnh và vui vẻ.
Vì vậy, đây cũng là lý do tại sao khi Phó Vân Tiêu đề nghị gặp mặt, anh ta đã không từ chối thẳng thừng, bởi vì anh ta biết rằng Bạch Tô cần Phó Vân Tiêu.
Nhưng mặt khác, anh ta phải xem xét cảm xúc của Bạch Tô, hai ý kiến đan xen vào nhau, Tư Bắc Triệt khó đưa ra quyết định trong một thời gian ngắn.
Cuối cùng, Tư Bắc Triệt vẫn lựa chọn giúp Phó Vân Tiêu.
“Nói đi, anh muốn tôi giúp anh như thế nào.”
Sau khi bị Phó Vân Tiêu thuyết phục, Tư Bắc Triệt cũng trở nên nghiêm túc và chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu rồi hỏi yêu cầu của anh ta.
“Tôi muốn biết tình hình hiện tại của Hạ Bạch Tô trước, sau đó muốn đến bệnh viện gặp cô ấy.”
“Tình huống của Bạch Tô không tốt lắm.”
Tư Bắc Triệt chậm rãi cau mày, ngập ngừng nhìn Phó Vân Tiêu rồi lắc đầu.
Biết Bạch Tô nhập viện, anh cũng đoán chắc sức khỏe của cô không tốt, nhưng mà Phó Vân Tiêu chưa bao giờ có khái niệm và mức độ cụ thể.
Nhìn thấy lúc này Tư Bắc Triệt cau mày, Phó Vân Tiêu lông mày cũng cau lại.Dường như anh đã cảm thấy sức khỏe của Bạch Tô không chỉ không tốt, thậm chí có thể gọi là rất tệ.
“Chi tiết thế nào?”
Khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy Tư Bắc Triệt cau mày, trong đôi mắt của anh đã bắt đầu lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tôi sẽ đưa anh đi xem, nhưng anh cần phải ngụy trang.”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu một lần nữa, cuối cùng Tư Bắc Triệt đồng ý đưa Phó Vân Tiêu đi gặp Bạch Tô..
Danh Sách Chương: