Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong sân, có những ngôi sao nhỏ.
Chu Tiểu Mông và Đỗ Đỗ lần lượt ra khỏi phòng, Chu Tiểu Mông thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta vào ngồi trong gian hàng một lát đi.”
Nhìn xung quanh, Chu Tiểu Mông đề nghị.
“Đi thôi.”
Đỗ Đỗ lại gật đầu, đi về phía gian hàng trước.
Anh ta và Chu Tiểu Mông gặp nhau ở một làng sơ sài, sau đó Chu Tiểu Mông dẫn anh ta trốn trái trốn phải rồi trộm xe.

Cuối cùng bị đoàn xe thế hệ con nhà giàu thứ hai truy đuổi, mặc dù mới gặp nhau một hai ngày, nhưng những điều họ đã trải qua cùng nhau rất thú vị.
Trong suốt quá trình này, Đỗ Đỗ luôn nghĩ rằng Chu Tiểu Mông là một cô gái vô tư, tài giỏi đến mức vẫn giữ được cảm giác tươi cười sau bao nhiêu trải nghiệm.
Tuy nhiên, sau khi đến trang trại, phản ứng của Chu Tiểu Mông đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của Đỗ Đỗ về cô ấy.
Không ngờ Chu Tiểu Mông cũng thích lãng mạn mà những cô gái nhỏ này yêu thích, không ngờ Chu Tiểu Mông lại bị con gián làm cho hoảng sợ như thế này, hoàn toàn là một cô gái nhỏ.
Bởi vì Đỗ Đỗ đi phía trước nên lúc này anh ta đang ngồi ở trên ghế đá trong gian hàng mà nhìn Chu Tiểu Mông đến.
Vừa quay đầu lại thihf phát hiện Chu Tiểu Mông dường như đã quên mất việc đi vào gian hàng, hai chân nhỏ giẫm lên ngọn đèn thủy tinh nhỏ trên mặt đất, lắc qua trái phải, giữ cho thân thể hướng thẳng về phía trước đi.
Đỗ Đỗ nhìn khóe miệng tươi cười của Chu Tiểu Mông thì không khỏi lắc đầu.
Sau đó ngẩng đầu nhìn những vì sao thật trên bầu trời, trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.

“Hey!”
Không biết đã qua bao lâu, Đỗ Đỗ vẫn đang ngẩn người suy nghĩ thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói vui vẻ của một cô gái, Chu Tiểu Mông nhảy đến trước mặt anh ta.
“Nghĩ gì mà mê mẩn như vậy?”
Chu Tiểu Mông thờ ơ ngồi bên cạnh Đỗ Đỗ, hai mắt chớp động, tràn đầy tò mò.
“Tôi không nghĩ tới cái gì cả, chỉ là nghĩ đêm nay cô không dám trở về ngủ làm tôi rất vui vẻ.”
Đỗ Đỗ cố ý nói lời này, vẻ mặt vô cùng khoa trương mà nói đùa với Chu Tiểu Mông.
“Quá đáng!”
Chu Tiểu Mông tức giận lắc nắm đấm, tức giận bày tỏ sự bất mãn với Đỗ Đỗ.
“Mà này, tại sao lại sợ gián? Có cảm giác như bình thường lúc nào cô cũng mạnh mẽ, thật không nghĩ đến, không nghĩ đến!”
Đỗ Đỗ lắc đầu nhìn Chu Tiểu Mông.
“Sợ gián thì sao, mạnh mẽ thì không thể sợ gián à?”
Chu Tiểu Mông lại trừng mắt nhìn Đỗ Đỗ, luôn cảm thấy lời anh ta vừa nói không phải chuyện tốt.
“Không có gì, không có gì.”
Thấy Chu Tiểu Mông có chút nghiêm túc, Đỗ Đỗ vốn dĩ muốn cùng Chu Tiểu Mông đùa giỡn thôi, nên cũng bỏ qua không nói nữa về chủ đề này.
“Mà này, hôm nay đội chúng ta gặp mặt chính là chồng chưa cưới của cô à?”
Sau đó Đỗ Đỗ nhìn Chu Tiểu Mông hỏi chuyện ban ngày, tuy rằng hiểu được một chút, nhưng vẫn là không biết cụ thể cùng nguyên nhân.
“Ừm...!cũng không tính như thế được.”
Chu Tiểu Mông có chút do dự, dường như đang suy nghĩ về vấn đề này.
Biết Đỗ Đỗ không hiểu nên dừng lại một lúc, Chu Tiểu Mông mới nói thêm: “Ba mẹ tôi và ba mẹ anh ta là đối tác làm ăn, cho nên ba mẹ hai bên đã đính hôn cho chúng tôi vài năm trước.

Chỉ là thời gian này hai bên có thời gian nên bắt đầu chuẩn bị làm đám cưới chính thức.”
Chu Tiểu Mông giải thích ngắn gọn quá trình và lý do của vụ việc.
“Nếu cô không thích anh ta thì tại sao không nói với bố mẹ sớm hơn? Tại sao phải đợi họ bắt đầu chuẩn bị rồi mới dùng cách này để kết thúc?”
Đỗ Đỗ khẽ nhíu mày đặt câu hỏi.
Nghe xong câu hỏi của Đỗ Đỗ, Chu Tiểu Mông cười bất đắc dĩ.
“Khi bắt đầu chuẩn bị thì tôi đã phản đối với họ rồi nhưng không có kết quả.

Họ cảm thấy rằng hai bên môn đăng hộ đối và cuộc hôn nhân thương mại này rất tốt.”
Chu Tiểu Mông giang hai tay, trên mặt lộ ra vẻ không nói nên lời.

Chu Tiểu Mông nói tiếp: “Điều tôi ghét nhất là hôn đăng hộ đối và kết hôn thương mại như thế này, còn có cái gì mà kết hôn như thế này sẽ hạnh phúc? Khó chịu nhất là những con đường này sớm được định sẵn từ trước.”
Chu Tiểu Mông liền than thở với Đỗ Đỗ.
Có vẻ như những lời oán hận này vẫn chưa đủ vui, sau khi suy nghĩ về nó, cô ấy tiếp tục nói: “Từ khi còn đi học thì tôi đã bị ép phải đạt được bao nhiêu điểm, sau đó tôi được sắp xếp là phải đi đến đâu làm việc sau khi tốt nghiệp và bây giờ tôi phải kết hôn với một người đàn ông mà tôi không yêu.

Tôi chán ngấy rồi, tôi muốn tự do yêu đương.”
Một nụ cười thoải mái chợt hiện ra nơi khóe miệng.
“Tôi biết rằng nếu tôi không đồng ý thì tôi chắc chắn sẽ bị bắt nhốt, vì vậy tôi đã giả vờ đồng ý cuộc hôn nhân và một mình trốn ra ngoài khi ba mẹ tôi không để ý.”
Chu Tiểu Mông nói một cách rất thản nhiên, giống như đang nói về một vấn đề bình thường.
“Cho nên sau này khi bị chồng chưa cưới phát hiện bọn họ mới đuổi theo? Còn có cô trốn ở bộ lạc, cuối cùng trộm xe của bọn họ mang tôi đi?”
Rốt cuộc cũng hiểu Chu Tiểu Mông đang nói gì, Đỗ Đỗ tiếp lời, bắt đầu suy luận.
“Hay lắm!”
Chu Tiểu Mông giơ ngón tay cái cho Đỗ Đỗ.
“Quả nhiên, câu chuyện của cô rất kịch tính.”
Chu Tiểu Mông kể xong câu chuyện thì Đỗ Đỗ gật đầu, cảm thấy cuộc sống của cô ấy thật sự rất khác so với những người khác.
“Đó là lý do tại sao tôi không muốn cuộc sống của mình bị hủy hoại vào một người mà tôi không yêu hoặc không yêu tôi.

Tôi muốn chống lại số mệnh.”
Chu Tiểu Mông nắm chặt tay, nhìn Đỗ Đỗ rồi hưng phấn nói.
“Ừm.”
Đỗ Đỗ không có bình luận gì nhiều về chuyện của Chu Tiểu Mông, vì vậy anh ta chỉ trả lời cô ấy bằng từ “ừm” và không nói gì thêm.

Tuy nhiên, Chu Tiểu Mông có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Đỗ Đỗ, sau khi kể xong câu chuyện của mình thì Chu Tiểu Mông liền ngẩng đầu nhìn Đỗ Đỗ với ánh mắt mong đợi.
“Tôi đã kể hết chuyện của tôi cho anh nghe rồi, anh hãy nói cho tôi biết vì sao lâu như vậy vẫn chưa kết hôn đi?”
Sau khi nói lời này thì Chu Tiểu Mông bắt đầu quan sát biểu hiện của Đỗ Đỗ, nhưng mà Đỗ Đỗ hiển nhiên bình tĩnh hơn so với cô, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
“Không có lý do.”
Đỗ Đỗ thản nhiên nói, giống như đang nói chuyện không liên quan gì đến mình.
“Vậy tại sao anh lại cứu tôi khi người khác bắt tôi đi?”
Không biết tại sao khi Chu Tiểu Mông hỏi câu này, cô ấy vẫn có chút chờ mong, không nhúc nhích mà nhìn Đỗ Đỗ, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
“Bởi vì cô đã cứu tôi.”
Khó có chút do dự, Đỗ Đỗ thậm chí không nghĩ ngợi mà đã trả lời.
Vốn dĩ Chu Tiểu Mông rất mong chờ đáp án của câu hỏi này, nhưng cô ấy không ngờ Đỗ Đỗ lại trả lời câu hỏi tùy ý như vậy.

Điều này khiến cô ấy cảm thấy có chút không vui.
Nói xong thì Đỗ Đỗ cũng không nói gì với Chu Tiểu Mông nữa, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
“Này!”
Thấy Đỗ Đỗ không nói gì nữa, Chu Tiểu Mông lo lắng hét lên từ phía sau..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK