Đáng lẽ kế hoạch của Phong Kiền mục đích là để bảo vệ Bạch Tô, nếu như Bạch Tô thực sự bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ấy thực sự chết cũng không hết tội.
May mắn là Bạch Tô bị thương không quá mức nghiêm trọng, chỉ bởi vì lúc này lực tác động quá lớn, tay Bạch Tô lại chống ở trên mặt đất đã bị gãy xương.
Sophie cũng không có chuyện gì, Phó Vân Tiêu đưa cô ta cho trợ lý bên cạnh mình, đưa lên xe.
Phó Vân Tiêu lúc này mới nhìn thấy Bạch Tô, cau mày nói một câu: “Tại sao em lại làm như vậy?”
Phó Vân Tiêu chau mày, tay nắm thành quả đấm.
Bạch Tô cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn lại!
Cô đương nhiên không thể nói… nếu nói ra ra thì bản thân chắc chắn trở thành trò cười của Phó Vân Tiêu.
Chẳng lẽ phải nói với Phó Vân Tiêu, bởi vì trong bụng Sophie là con của anh, cô muốn cứu nó?
Sau đó để cho Phó Vân Tiêu biết rằng… cô vẫn còn yêu anh?!
Vừa nghĩ tới chuyện đó, bản thân Bạch Tô cũng cảm thấy mình thật nực cười!
“Tôi làm gì cũng không liên quan đến anh.
”
Bạch Vân liếc Phó Vân Tiêu một cái, trực tiếp chuẩn bị đi ra ngoài, Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, trong giọng nói mang theo một chút không vui: "Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, nếu em làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy em đang giả bộ đáng thương thôi.
”
Câu nói này thực sự vô cùng khó nghe.
Bạch Tô không biết rằng bản thân phải quay lại trả lời Phó Vân Tiêu như thế nào nữa!
Còn may… khoảng cách giữa cửa trước và cửa sau không quá xa, ngay lúc này Phong Kiền cũng đã lái xe đến cửa sau rồi.
Bạch Tô cố gắng khập khiễng bước đến bên cạnh Phong Kiền, giả vờ như không có chuyện gì cả.
Phong Kiền nhìn thấy Bạch Tô bị thương, anh sợ hãi mà nhanh chóng xuống xe đến đỡ Bạch Tô, nhìn Bạch Tô hỏi một câu: "Cô không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là cánh tay bị gãy chút thôi.
”
Bạch Tô nói xong, liền muốn lên xe, Phong Kiền do dự một chút vẫn là chủ động bế Bạch Tô đưa lên xe.
Bạch Tô không hề chống cự lại sự ân cần của Phong Kiền.
Dường như có như vậy mớ có thể bảo vệ được một chút danh dự còn sót lại của cô.
Sau khi lên xe, Phong Kiền do dự nhìn Bạch Tô, muốn hỏi thăm tình hình một chút, Bạch Tô nhìn Phong Kiền, chỉ chủ động khe khẽ nói một câu: "Tôi không sao, không cần lo lắng, tôi ngủ một lúc đã.
”
Nói xong câu này, đầu Bạch Tô đã ngả sang một bên, hai mắt nhắm nghiền.
Cô không muốn tỉnh táo nữa, bởi vì… cô không biết được rằng lúc bản thân tỉnh táo nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với thế giới này nữa.
Bạch Tô nhắm nghiền đôi mắt, sau đó vô thức mà ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở bệnh viện rồi, cánh tay đã được băng bó tốt, Phong Kiền vẫn luôn chăm sóc cô.
Một tuần liên tiếp, Phong Kiền ngày nào cũng đến.
Bạch Tô có chút xấu hổ.
Vốn dĩ Phong Kiền bực dọc không biết vì sao Bạch Tô lại trở thành như vậy, đột nhiên lại bị xe tông, Bạch Tô nói là do cô không cẩn thận, nhưng Phong Kiền hoàn toàn không thể tin được.
Sau đó… Phong Kiền vẫn quyết định đi điều tra camera.
Không xem camera thì không sao, nhưng vừa xem camera một cái, Phong Kiền suýt chút nữa đã bị tức chết.
Người phụ nữ Bạch Tô này ngốc nghếch đến mức nào mới có thể tự mình cứu lấy tình địch?!
Đáng giận hơn đó là, đã lâu như vậy rồi mà Phó Vân Tiêu không thèm đến thăm Bạch Tô dù chỉ một lần!
Không được!
Phong Kiền suy xét một hồi, vẫn là quyết định đi tìm Phó Vân Tiêu!
Phong Kiền không có quay về công ty, trực tiếp lái xe đến thành phố A.
Anh ấy muốn đi hỏi Phó Vân Tiêu, ít nhất thì Phó Vân Tiêu cũng phải đến bệnh viện thăm Bạch Tô một lần chứ.
…
Phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, Phong Kiền bất chấp sự ngăn cản, trực tiếp xông vào trong.
Ngay lúc đó Phó Vân Tiêu đang bàn giao công việc với thư ký, nhìn thấy Phong Kiền đi vào, không khỏi mà nhíu mày, khoát tay, ra hiệu thư ký đi ra trước.
Phong Kiền chủ động ngồi trước mắt Phó Vân Tiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tiêu, muốn tìm ra một chút cảm xúc khác biệt trên mặt anh.
Nhưng khuôn mặt Phó Vân Tiêu vẫn luôn bình tĩnh, căn bản không thể nhìn ra một chút cảm xúc nào.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Phó Vân Tiêu cũng nhìn lại Phong Kiền, chủ động hỏi.
“Hừ.
” Phong Hàn thở dài một cái, không thèm quan sát Phó Vân Tiêu nữa, tìm ra một chút manh mối trên mặt anh thực sự là quá khó khăn rồi.
“Dù sao đi nữa Bạch Tô cũng là vợ cũ của anh, lại vì cô người yêu mới của anh mới bị thương, anh không định đến bệnh viện thăm cô ấy một lần sao?”
Khóe miệng Phong Kiền có hơi nhếch lên, quyết định nói chuyện trước sau đó mới dùng bạo lực, nhìn Phó Vân Tiêu mà nói ra từng câu từng chữ.
Từ lúc Phong Kiền đi vào, Phó Vân Tiêu đã biết được tại sao anh ấy lại đến đây.
“Đó là cô ấy muốn tự mình bị xe đâm, không liên quan đến Sophie.
”
Phó Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên nhìn Phong Kiền, thuận tay cầm lấy một tập tài liệt, thờ ơ mà nói.
“Mặt khác, Sophie cũng không phải là người yêu mới của tôi, cô ấy đang mang thai, chúng tôi sắp kết hôn rồi.
”
Phó Vân Tiêu nói thêm.
Thái độ của Phó Vân Tiêu làm cho Phong Kiền thực sự rất khó chịu, không phải vì sự lạnh nhạt của anh, mà là anh ấy cảm thấy đối xử với Bạch Tô như vậy thực sự không công bằng.
Phong Kiền bực tức mà lấy tay đập lên mặt bàn, vứt mấy tấm ảnh Bạch Tô đang làm thêm giờ ở công ty in ấn đến trước mặt Phó Vân Tiêu.
“Đây là những tấm ảnh trước đây Bạch Tô phải tăng ca ở công ty, anh xem xem đã gầy rộc thành dạng gì rồi!”
Phong Kiền cố gắng kiềm chế sự tức giận của bản thân, vì Bạch Tô, anh ấy phải nói rõ với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cầm mấy tấm ảnh lên, tùy tiện liếc qua một cái rồi đưa lại cho anh ấy.
“Tôi biết rồi.
”
Phó Vân Tiêu thuận tay cầm lấy một tập tài liệu khác, thờ ơ mà nói với Phong Kiền.
Phong Kiền đập bàn đứng lên, một tay chống trên bàn làm việc của Phó Vân Tiêu, tay kia muốn túm lấy cổ áo Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu đã hoàn toàn chọc cho anh ấy tức điên lên rồi.
Phó Vân Tiêu hơi dựa ra sau một chút, tránh khỏi cánh tay của Phong Kiền.
Thậm chí Phó Vân Tiêu cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn Phong Kiền một cái, một tay vẫn cầm tập tài liệu, tay kia ấn vào hệ thống bảo vệ.
Với Phong Kiền, anh không có gì muốn nói cả, trực tiếp gọi bảo an lôi anh ấy ra ngoài.
Vốn dĩ Phong Kiền muốn đòi lại công bằng cho Bạch Tô, nhưng không chỉ không đòi được lại công bằng, còn bị Phó Vân Tiêu dùng cách thức như vậy để đuổi đi.
Thái độ của Phí Vân Tiêu, hoàn toàn làm cho Phong Kiền tức điên lên!
Ra khỏi văn phòng của Phó Vân Tiêu, Phong Kiền trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký của mình.
Vừa bắt máy, còn không đợi thư ký nói gì, Phong Kiền trực tiếp nói vào điện thoại: "Cậu ngay lập tức liên lạc với bác sĩ cùng vài tên côn đồ ở thành phố A cho tôi, bảo họ đến tìm tôi, tôi muốn đánh gãy chân của Phó Vân Tiêu!”
Mặc dù Phong Kiền đã cố gắng kiềm chế, nhưng đầu bên kia điện thoại, vẫn có thể nghe thấy được sự tức giận của Phong Kiền.
Thư ký cẩn thận hỏi lại một câu: "Tổng giám đốc Phong, chuyện này…”
“Ngay cả cậu cũng nghi ngờ quyết định của tôi hay sao?” Giọng nói Phó Vân Tiêu lạnh lùng.
“Vâng vâng vâng, tôi đi làm ngay đây.
” Thư ký cúp điện thoại, nhanh chóng đi liên lạc với bác sĩ.
Phong Kiền đã tức giận đến sắp nổ tung rồi.
Anh không thể hiểu được sao Bạch Tô lại yêu một tên cặn bã như vậy.
Không thèm quan tâm hỏi han sức khỏe của cô, cũng không thèm quan tâm tới cuộc sống của cô, trên người Phó Vân Tiêu có điều gì để Bạch Tô thích cơ chứ?
Phong Kiền càng nghĩa càng tức giận.
Phó Vân Tiêu không phải là không muốn đi thăm Bạch Tô sao, vậy anh ấy sẽ sai người đánh gãy chân Phó Vân Tiêu, sau đó để bác sĩ ở đó tiếp nhận, anh ấy sẽ đưa Phó Vân Tiêu đi gặp Bạch Tô.
Ừm…
Thực sự… cách làm này của Phong Kiền…
Cách làm này chỉ có mỗi anh ấy mới ra được!.
Danh Sách Chương: