Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy nụ cười của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu cũng buồn cười.

Anh nhìn Bạch Tô hỏi: “Em cười gì?”
Bạch Tô xoay người chắp tay sau lưng ngồi trên sofa, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với Phó Vân Tiêu: “Cười gì ư? Đương nhiên là cười ngày xưa tôi đã từng là một người rộng lượng như thế, thật lợi hại.”
Nghe lời nói đùa của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu cũng trở nên thoải mái.

Anh ngồi xuống sofa, rót một ly nước cho mình, chậm rãi ngắm chiếc ly trong tay, nói với Bạch Tô: “Lúc trước sự rộng lượng của em chỉ giới hạn ở chỗ không quan tâm đến tôi.

Tôi thực sự cảm thấy em lợi hại là năm đó, Mộ Vãn Vãn hiểu nhầm em là người thứ ba của tôi nên đi tìm em ra oai, kết quả cô ta cho em một cái tát, em lập tức trả lại cô ta một cái tát.”
Tuy rằng lúc trước Mộ Vãn Vãn là người khóc kể, Phó Vân Tiêu cũng chưa nhận ra mình thích Bạch Tô, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Phó Vân Tiêu vẫn cảm thấy tính cách của Bạch Tô khiến mình rất thưởng thức.
Nghe vậy, Bạch Tô cười tươi hơn, cũng rót ly nước cho mình rồi mới nói: “Cho nên tôi của quá khứ lợi hại thế cơ à?”
Phó Vân Tiêu gật đầu.
Bạch Tô lại tò mò nhìn Phó Vân Tiêu: “Tôi hồi đó là người thứ ba của anh? Cho nên chúng ta kết hôn bởi vì tôi phá hủy gia đình anh sao?”
Phó Vân Tiêu trả lời ngay: “Đương nhiên không phải.”
“Là Mộ Vãn Vãn chia tay tôi.

Lúc em quen tôi, gả cho tôi thì tôi đều là độc thân.


Lần này chúng ta gặp lại, khi vừa gặp em, tôi đã quyết tâm khôi phục độc thân, sau đó tôi cũng nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
Mỗi lần, Phó Vân Tiêu đều rất có trách nhiệm với Bạch Tô.

Cô đương nhiên cũng nhận ra.

Nghe vậy, Bạch Tô không nhịn được nở nụ cười.

Cô nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu thật lâu mới nói: “Thực ra đôi lúc anh có thể nói cho tôi nghe nhiều một chút về chuyện quá khứ.

Mặc dù bây giờ tôi đã chẳng mấy quan tâm đến quá khứ.”
“Anh biết không? Lúc ở trong phòng tắm, tôi thử nhớ lại chuyện quá khứ, tôi phát hiện có lẽ tình cảm của tôi dành cho anh thực sự không bình thường.

Bị đánh vì hiểu nhầm là người thứ ba mà tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ đi.”.

ngôn tình tổng tài
Thấy vẻ mặt thoải mái của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu không nhịn được nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cô: “Thực ra em muốn rời đi thì tôi cũng sẽ không cho em rời đi.”
Hai người còn đang định trò chuyện tiếp thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên từ bên ngoài.

Phó Vân Tiêu khẽ ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào.”
Sau lưng Lâm Đạt là một người đàn ông đeo kính gọng bạc mặc tây trang, là giám đốc phòng quan hệ công chúng của công ty.
“Tổng giám đốc Phó, video về cô Tô ở trên mạng không thể xóa hết, lần này bởi vì liên quan tới Mộ Vãn Vãn, hơn nữa Mộ Vãn Vãn lại là ngôi sao hạng A, fans rất đông, cả nước đều có fans của cô ta, thật sự… không thể nhúng tay vào.

Trừ phi tắt thanh tìm kiếm.” Giám đốc phòng quan hệ công chúng nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Phó Vân Tiêu nhíu mày.

Bạch Tô hỏi giám đốc phòng quan hệ công chúng: “Trên mạng đều nói gì về tôi?”
Cô đương nhiên biết Phó Vân Tiêu đang giúp cô xử lý những chuyện này.
Giám đốc phòng quan hệ công chúng chần chờ một lát, không biết có nên nói hay không.

Một lát sau, anh ta mới nói: “Nói cô cố ý phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt vợ của tổng giám đốc Phó Vân Tiêu, mà quan niệm tình yêu của tổng giám đốc Phó Vân Tiêu cũng không bình thường, chẳng những thích mặt nhựa mà còn thích mô phỏng mặt vợ mình, giống tâm thần biến thái.”

Giọng nói của giám đốc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn tiếng động.

Nhưng Phó Vân Tiêu và Bạch Tô vẫn nghe rõ.

Bạch Tô quay sang nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh nghe chưa? Người ta nói anh là biến thái đấy.”
Phó Vân Tiêu cười: “Đương nhiên là nghe thấy.”
“Tôi có phẫu thuật hay không không quan trọng.

Thế này đi, lát nữa để tôi công khai ra ngoài, sau đó mặc cho người khác quay lại cảnh tôi tẩy trang, tôi lại đăng clip ngắn lên mạng.” Nói xong, Bạch Tô lại nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình.

Cô vội xua tay, nói với giám đốc quan hệ công chúng: “Đúng rồi, anh mau gửi cho tôi video của tôi trên mạng để tôi xem thử.”
“Chuyện này…” Giám đốc không hiểu Bạch Tô muốn làm gì, vội hỏi.

Bạch Tô không nhịn được bật cười: “Đừng lo tôi không chịu nổi, cứ gửi đi.”
“Vâng.”
Nói rồi, giám đốc bèn rời đi.

Bạch Tô chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mình và Phó Vân Tiêu mới thở dài, nhưng ngay sau đó, iPad của Phó Vân Tiêu đã nhận được video mà giám đốc gửi tới, Bạch Tô vội bật lên.
Phó Vân Tiêu đã xem video này rồi, lúc đó anh cảm thấy vô cùng thê thảm.

Đối với Bạch Tô mà nói, nhìn lại đoạn video mình bị đánh chắc sẽ là một sự tra tấn.
“Em muốn làm gì? Em muốn tìm gì để tôi tìm cho.” Phó Vân Tiêu biết Bạch Tô không có khả năng lấy video này để xem kỹ, chắc chắn có mục đích khác.


Bạch Tô vui sướng nhìn Phó Vân Tiêu: “Sao anh biết tôi muốn tìm thứ gì? Anh tìm giúp tôi, cố gắng tìm khuôn mặt trang điểm của tôi trước khi bị đánh, sau đó pause lại cho tôi.”
Phó Vân Tiêu nghe lời, tìm được thì dừng video.

Bạch Tô mỉm cười hỏi Phó Vân Tiêu: “Anh có ảnh quá khứ của tôi không? Tốt nhất là ảnh rõ ràng đã từng đăng trên mạng.”
Bạch Tô nói rất rõ ràng.

Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát mới nói: “Có lẽ em sẽ cần video trực tiếp, trước kia vợ tôi đã từng live stream để làm rõ quan hệ của chúng ta.”
Bạch Tô còn chưa nói rõ mình muốn làm gì thì Phó Vân Tiêu đã nghĩ ra, Bạch Tô càng vui sướng hơn.

Cô vội nói: “Được, vậy thì anh mau tìm giúp tôi đi.”
Phó Vân Tiêu lập tức đi tìm đoạn video live stream.

Bạch Tô xem một lát rồi mở camera máy tính của mình nhắm ngay mặt mình, lại nói với Phó Vân Tiêu: “Phiền anh đi hỏi xem các nhân viên nữ của anh có ai mang theo cả bộ đồ trang điểm không? Tôi muốn cho mọi người nhìn xem cái gì gọi là dịch dung.”
Trong lúc bị fans của Mộ Vãn Vãn đuổi đánh, mặt Bạch Tô cũng không bị thương, không có vết bầm, vết sẹo chủ yếu đều do bị lôi kéo.

Cho nên cô có thể trình diện cả khuôn mặt trước ống kính, hơn nữa trang điểm cũng không bị ảnh hưởng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK