Bạch Tô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, sau đó liền vội gọi quản gia lại.
Cô vội vã nói: "Hiện tại không cần đâu, anh ấy rất bận, đừng để anh ấy phân tâm.
Tôi cũng không muốn anh ấy lo lắng, chuyện nhỏ như vậy không cần anh ấy xử lý đâu."
"Vậy thì...!chúng ta báo cảnh sát chứ?"
Quản gia đề nghị: "Chú không cần bận tâm đâu, việc này tôi sẽ giải quyết, chỉ là một trò đùa ác ý vô vị thôi mà."
Bạch Tô cố nặn ra một nụ cười giả vờ mạnh mẽ, nhưng nhìn lại có chút cứng ngắc.
Thực sự là cô đã bị dọa cho hết hồn hết vía.
Nhiêu Mạn là ai? Cô thậm chí còn không dám nhặt bức huyết thư lên.
Quản gia lo lắng nhìn Bạch Tô hồi lâu, tự mình đem lá thư đi, sau đó nói với cô: "Vậy cô chủ nghỉ ngơi sớm đi."
Quản gia nhà Lâm Lập đều có những yêu cầu rõ ràng, không ai dám trực tiếp đưa ra quyết định gì cả.
Vì vậy, lúc này quản gia cũng không thể nói hay làm gì, chỉ có thể nói với Bạch Tô một câu.
Nói xong ông ấy liền rời đi.
Bạch Tô run rẩy quay trở lại giường ngồi, cô vốn dĩ muốn chợp mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng lúc này cô không có cách nào nghỉ trưa nữa rồi.
Làm sao đây...
Người tên Nhiêu Mạn này là ai? Tại sao phải gửi huyết thư?.
truyện tiên hiệp hay
Trên thư cô ta còn viết: Trả lại cho tôi!
Là gì vậy, Bạch Tô đã cướp đi thứ gì đó của cô ta ư? Tại sao lại bảo cô trả lại cho cô ta?
Bạch Tô luôn ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, hoàn toàn không dám ngủ.
Sau đó, cả buổi chiều cô đều hoang mang lo sợ, mãi cho đến gần chập tối, khi cô đi xuống tầng, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc từ ngoài bước vào.
Lâm Lập đã trở về rồi.
Anh đặt hành lý xuống, khẽ mỉm cười với Bạch Tô, sau đó đi về hướng cô.
Nhìn thấy anh, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cơ thể mệt mỏi dường như được tiếp thêm một chút năng lượng.
"Sao anh lại về rồi?"
Mặc dù khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Lập, cô đã đoán ra được, chắc chắn là quản gia đã nói với anh ấy tất cả những chuyện này.
Anh vì lo lắng cho cô nên đã quay về, nhưng cô vẫn muốn hỏi một tiếng.
Lâm Lập nhìn cô, ánh mắt như kiểu biết rồi còn gặng hỏi.
"Chẳng lẽ em còn không rõ ư?"
Bạch Tô khẽ cười, cô rõ ràng là được lợi mà lại giả vờ như chịu thiệt thòi: "Thực ra anh không cần phải về đâu.
Em có thể tự mình giải quyết được mà."
Lâm Lập cười nhẹ: "Vậy nên...!em định giải quyết chuyện gì?"
Bạch Tô nhìn anh, thật ra còn muốn giải thích khả năng tự gánh vác của mình, nhưng cuối cùng lại biến thành một câu: "Cảm ơn anh."
"Vậy nên, anh đã biết hết rồi?"
Nhìn thấy Lâm Lập đứng trước mặt mình, Bạch Tô lại hít một hơi thật sâu mới dám nhớ lại lá huyết thư đó, hỏi anh một câu.
Anh lặng lẽ nhìn cô gật đầu.
Sau khi Bạch Tô nhận được bức thư đó, cộng thêm việc quản gia đã đọc được nội dung bên trong, cho dù cô không cho ông ấy nói thì ông ấy vẫn thông báo cho Lâm Lập đầu tiên.
Anh nghe nói đó là huyết thư do Nhiêu Mạn gửi tới, nội dung trong thư nói: Hưởng thụ tình yêu thì phải trả giá, cướp đi thứ vốn thuộc về người khác, cô dùng không thấy lương tâm bất an hay sao?
Lời đối thoại này khiến Lâm Lập cảm thấy có chút hoang mang.
Bởi vì anh không nghĩ Nhiêu Mạn vẫn còn sống, cứ hễ nói đến chuyện của Bạch Tô là anh lại căng thẳng.
Bạch Tô nhìn anh một hồi lâu, sau đó mới hỏi: "Người này là ai thế anh? Anh có biết cô ta không? Nhiêu Mạn."
"Không biết."
Lâm Lập thậm chí còn không nhìn vào mắt Bạch Tô, mà phủ nhận luôn: "Anh sẽ đem bức thư này đi hủy bỏ.
Em đừng quá lo lắng về chuyện này, anh sẽ xử lý ổn thỏa."
Bạch Tô liền gật đầu.
Lâm Lập bắt đầu nói sang chuyện khác: "Anh sẽ ở lại đây với em thêm mấy ngày nữa.
Anh xin lỗi vì không có nhiều thời gian ở bên cạnh em, anh sẽ từ từ bù đắp lại cho em.”
"Thực ra, chỉ cần một cuộc điện thoại từ anh em cũng thấy thỏa mãn rồi."
Bạch Tô nói xong liền hỏi về Erica: "Erica một mình bên đó có sao không anh?"
Anh bất lực nhìn cô, sau đó mỉm cười nắm lấy tay Bạch Tô, nói với cô bằng giọng nhẹ nhàng của một người chồng: "Nó đủ thông minh để xử lý mọi chuyện mà, em đừng lo."
"Anh cũng đừng lo cho em, công việc của anh bận rộn, một mình em cũng có thể giải quyết mọi chuyện mà.”
Bạch Tô còn cố ý nói thêm: "Anh cứ là trở về làm việc đi, em biết anh ở bên em thì sẽ phải chịu tổn thất rất lớn."
"Tổn thất có lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng em, em nên biết vị trí của mình trong trái tim anh."
"Em biết mà, đôi khi em vẫn thầm cảm ơn ông trời vì đã để anh xuất hiện trong cuộc đời của em."
Mấy ngày sau đó, Lâm Lập đã tạm gác lại mọi công việc trong ngày và dành thời gian cho Bạch Tô, mong rằng cô ấy có thể nhanh chóng quên đi chuyện bức huyết thư đó.
Mỗi ngày dường như Bạch Tô lại phát hiện ra một mặt khác của anh.
Giống như một đôi vợ chồng bình thường chăm sóc lẫn nhau.
Một buổi sáng, khi Bạch Tô tỉnh giấc liền phát hiện Lâm Lập đang làm bữa sáng cho mình: “Xem tay nghề của anh thế nào nào.”
Bạch Tô cầm dĩa lên, cắt một miếng nhỏ đưa lên miệng, hương vị thơm ngon lập tức xâm chiếm vị giác của cô.
"Ngon!"
Cô gật gật đầu, sau đó liếc nhìn Lâm Lập, cô thực sự chỉ muốn đến gần rồi ôm anh một cái.
Công việc của anh bận rộn như nào cô không phải không biết.
Vậy mà vào lúc này anh vẫn chăm sóc cho cô như vậy, nên giờ đây ngoài cảm động ra cô còn cảm thấy có chút áy náy.
Bạch Tô chỉ có thể nhìn Lâm Lập nói với anh một câu: "Ông xã à, cảm ơn anh nhiều lắm, nhưng anh thật sự không cần phải làm như vậy đâu.
Em không sao, em chỉ coi đó như một trò đùa ác ý thôi."
Bạch Tô nói những lời này, hy vọng có thể đưa anh trở lại “chiến trường” một cách bình thường.
Mỗi ngày, cô đều có thể cảm nhận được Lâm Lập phải bận rộn giải quyết hàng tá công việc ở đây, những cuộc điện thoại không ngừng gọi đến cho anh ấy.
Làm việc cả ngày lẫn đêm, thậm chí có những cuộc họp không ngớt, còn phải chăm sóc cô, lương tâm cô thật sự day dứt.
Vì vậy, sau khi thuyết phục Lâm Lập mấy lần đều thất bại, Bạch Tô đã nhân lúc anh đang chăm chú vào buổi họp liền lén đi ra ngoài.
Tối hôm đó, đúng lúc có một buổi diễn opera lưu động mà cô đã đặt trước từ lâu.
Bạch Tô biết nếu Lâm Lập biết được ý định của mình, anh chắc chắn sẽ đi theo cô, vì vậy cô phải nhân lúc anh đang họp mà đi trước.
Opera là nhà hát lớn nhất ở Los Angeles.
Khi đó điều thu hút cô nhất ngoài ban nhạc lưu diễn nổi tiếng đó ra, còn là một cô bé tầm mười tuổi ở giữa tấm poster.
Đôi mắt của cô bé đầy lanh lợi kỳ ảo.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Bạch Tô luôn có cảm giác như nhìn thấy được mình trong quá khứ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô bé đó trên tấm poster, nhưng khi gặp được cô bé lại cảm giác như đã quen biết rất nhiều năm.
Thậm chí, cô bé này giống như đang sống trong chính cơ thể của Bạch Tô vậy.
Vì vậy, sau khi tất cả các diễn viên trong đoàn opera này bước lên sân khấu, ánh mắt của cô chỉ tập trung lên người cô bé trên tấm poster mà cô muốn nhìn thấy.
Đó là một cô bé rất chuyên tâm với mái tóc đen láy cùng đôi mắt to tròn.
Khi Bạch Tô nhìn thấy cô bé đó, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh một bé gái nói với cô: “Mẹ ơi, con múa thiên nga nhỏ cho mẹ xem nhé.”.
Danh Sách Chương: