Tin nhắn nói từ đầu tới cuối Phó Vân Tiêu chỉ thích một người, đó là ai?
Thực ra Bạch Tô không muốn dây dưa chuyện này với Phó Vân Tiêu.
Cô chưa bao giờ là người không quả quyết, nhưng thế này thì thật phiền phức.
Bạch Tô suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đến công ty Phó Vân Tiêu thăm dò đến cùng để xóa bỏ nghi ngờ trong lòng, cũng khiến lời đồn thổi trong tin nhắn này tự sụp đổ.
Cho nên Bạch Tô lập tức lấy áo khoác, bắt taxi đến công ty Phó Vân Tiêu.
Khi thang máy chậm rãi dừng trên tầng lầu văn phòng của Phó Vân Tiêu, cô phát hiện cửa văn phòng không đóng.
Bóng dáng quen thuộc của Phó Vân Tiêu ở cách đó không xa, nhưng không chỉ có mình anh mà còn… có Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô đã gặp Mộ Vãn Vãn, hơn nữa còn quen biết cô ta.
Cô không nhúc nhích, chỉ thấy Mộ Vãn Vãn đến gần Phó Vân Tiêu, sau đó vươn tay ôm chầm lấy anh.
Khi đó, Bạch Tô nở nụ cười thê thảm.
Đây chính là mục đích kêu cô tới sao? Bạch Tô đứng trước thang máy thật lâu, nhìn Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu ôm nhau, bỗng nhiên mất bình tĩnh.
Cô không biết mình nên bước lên trước hay rời đi ngay bây giờ.
Lúc này Bạch Tô không có trí nhớ, cũng không biết nếu là mình trước kia thì sẽ làm gì.
Nhưng bây giờ Bạch Tô đứng đây, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Cô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Thực ra cô rất muốn tiến lên chất vấn, nhưng cô lại tự thuyết phục mình, sau đó xoay người rời đi.
Nếu hôm nay Lâm Lập đến đây, vì lý do nào đó muốn ôm mình thì mình cũng sẽ cho phép.
Cô tiến lên làm gì? Nghĩ vậy, Bạch Tô nhìn những thứ trên người mình.
Cô không có thứ gì chứng minh thân phận của mình, còn có thể giữ lại cái gì? Cô bèn gỡ dây xích tay ra rồi ném xuống sàn nhà, xoay người xuống lầu.
Thực ra trong lòng cô vẫn rất khó chịu, nhưng cô kiềm chế cảm giác đó.
Sau khi xuống dưới, Bạch Tô bắt taxi về nhà, ngâm nước nóng tắm một trận rồi đắp mặt nạ, xem TV một lát rồi chuẩn bị ngủ.
Ngay khi Bạch Tô xem xong một tập phim truyền hình, đang định tắt TV thì di động của cô reo lên, giọng nói của một người phụ nữ quen thuộc vang lên từ trong điện thoại: “Sao nào? Cô đi xem chưa? Có bất ngờ không?”
Bạch Tô nở nụ cười, nhẹ nhàng nói vào điện thoại: “Xem chứ, bình thường thôi, không biết cô kêu tôi nhìn cái gì, có thấy gì đặc biệt đâu.”
“Cô cứ tự lừa mình dối người đi.” Giọng nói của người phụ nữ trở nên bất mãn.
Bạch Tô giả vờ hờ hững ngáp một cái, sau đó nói: “Kệ cô nghĩ sao cũng được, nhưng bây giờ tôi muốn ngủ.
Giấc ngủ rất quan trọng với phụ nữ, giúp làn da giữ được trạng thái trẻ tuổi.”
Cô càng nói vậy thì càng nhận thấy người ở đầu dây bên kia đang tức giận.
Cho nên đến cuối cùng, Bạch Tô cố ý nói một câu: “Cô cũng nên ngủ sớm đi, đừng nóng giận, càng nóng giận thì càng mau già.”
Nói xong, Bạch Tô vô cùng sung sướng.
Cô vui vẻ cúp điện thoại, bóc mặt nạ ném vào thùng rác, đi đến trước gương mát xa da mặt, rửa mặt rồi đi ngủ.
Mặc dù Bạch Tô không để bụng chuyện này, nhưng đêm nay cô vẫn không thể ngủ ngon, mơ mơ màng màng như chờ có người đến.
Thế nên sáng hôm sau, Bạch Tô cũng dậy rất sớm.
Cô nhìn đồng hồ rồi nhìn bên cạnh mình, ra giường phẳng phiu, chỉ có bên mình ngủ là nhăn nhúm.
Cho nên… Có lẽ Phó Vân Tiêu làm việc suốt đêm không về.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô càng khó chịu.
Cô có thể thuyết phục anh ấy và Mộ Vãn Vãn không có gì, lỡ như có chuyện chính hoặc hiểu nhầm gì đó thì sao? Nhưng cô không thể thuyết phục mình chuyện Phó Vân Tiêu suốt đêm không về.
Anh làm việc cả đêm ở công ty sao? Thế thì suốt đêm nay, có phải Mộ Vãn Vãn ở bên cạnh chăm sóc cho anh không?
Nghĩ đến đây, Bạch Tô lại vô cùng khó chịu.
Cô cau mày đi rửa mặt đánh răng, lại cau mày nấu bữa sáng.
Sau khi ăn xong, cô càng khó chịu hơn.
Nếu bây giờ cô mà không bận rộn thì sẽ suy nghĩ miên man, mà lúc này cô lại không phù hợp suy nghĩ miên man.
Nghĩ vậy, Bạch Tô thay đồ thể thao, bắt đầu rời khỏi biệt thự Sakura, chạy bộ quanh khu biệt thự.
Mặc dù hôm nay là trời nắng, tuyết đã tan, nhưng vẫn se lạnh.
Người khác đều phải mặc áo bông, quàng khăng và đội mũ, võ trang tận răng mà vẫn vừa chạy vừa run, Bạch Tô lại cứ thế chạy bộ.
Cô cảm giác trong lòng mình đang kìm nén một ngọn lửa, không hề lạnh lẽo chút nào.
Cô cần cái lạnh để dập tắt ngọn lửa!
Bạch Tô đi ra ngoài, không để ý tới rét lạnh, cứ thế chạy đi.
Cô chạy một vòng mà vẫn không thoải mái, trên người hình như hơi mát một chút, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Vì thế Bạch Tô lại bắt đầu nhanh chân chạy tiếp.
Khi chạy đến vòng thứ ba, cuối cùng cô cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, quyết định tĩnh tâm một lát rồi chuẩn bị về nhà.
Bạch Tô bèn giảm tốc độ, chậm rãi chạy về.
Nhưng không lâu sau, cô nhận thấy một chiếc xe không nhanh không chậm đi theo mình.
Bạch Tô quay đầu lại, thấy một chiếc xe quen thuộc, đó là xe của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô giả vờ không thấy Phó Vân Tiêu, tiếp tục chạy về phía trước, Phó Vân Tiêu vẫn không nhanh không chậm đi cùng.
Sau này Bạch Tô chạy vào đường hẻm về nhà, xe của Phó Vân Tiêu không thể đi theo, đành phải chạy trên đường lớn, đỗ trong sân nhà.
Lúc Phó Vân Tiêu vào nhà, Bạch Tô cũng mới về không lâu, chưa kịp thay đồ thể thao.
Hiển nhiên Phó Vân Tiêu cũng nhận ra Bạch Tô chỉ mặc một bộ đồ mỏng, nhiệt độ bên ngoài lại dưới 0 độ C.
Anh không khỏi nhíu mày nhìn cô.
“Em đang tự ngược hả?”
“Tôi rèn luyện trong mùa đông, không được à?” Bạch Tô vào nhà vệ sinh rửa mặt, giọng nói bực bội.
Phó Vân Tiêu cũng không giận: “Tại sao mùa đông em lại rèn luyện kiểu như muốn chết cóng vậy?”
“Cũng như đi bơi vào mùa đông thôi, đương nhiên là để khỏe mạnh.” Bạch Tô giải thích bậy bạ.
“Ủa? Ai ghen tỵ vậy?” Phó Vân Tiêu không để ý tới Bạch Tô mà nói thẳng..
Danh Sách Chương: