Không ngờ Đỗ Đỗ sẽ hỏi câu này, lúc đó Thời Hoan cũng rất bối rối.
Sau đó, khi cô ta đã phản ứng, khuôn mặt cô ta dần dần trầm xuống.
“Tại sao tôi lại ở đây? Tôi đến để chăm sóc chồng tôi, có chuyện gì kỳ lạ sao?”
Giọng điệu của Thời Hoan có hơi không tốt.
“Có đúng hay không.”
Trên miệng Đỗ Đỗ nở ra một nụ cười giảo hoạt, lông mày Thời Hoan càng nhíu chặt hơn, không biết người này đang nói cái gì.
Vẻ mặt này của cô ta hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đỗ Đỗ, sau một lúc dừng lại, Đỗ Đỗ nhìn vào mắt Thời Hoan rồi nói thêm từng chữ: “Cô ở đâu không quan trọng, nhưng người cô chăm sóc có phải là chồng của cô không?”
Trong mấy chữ cuối cùng, Đỗ Đỗ cố ý nâng cao âm lượng của giọng nói, nói xong còn cố ý liếc về phía Phó Vân Tiêu, như muốn nhắc nhở điều gì đó.
Biểu hiện của Thời Hoan thay đổi ngay tại chỗ, nhưng may mắn thay cô ta đang quay lưng đối mặt với Phó Vân Tiêu, vì vậy Phó Vân Tiêu cũng không nhìn thấy biểu hiện của cô ta.
“Tôi...!tôi không biết anh đang nói cái gì, mời đi ra ngoài.”
Đôi mắt cô ta bắt đầu né tránh, không dám nhìn Đỗ Đỗ nữa, cả người bắt đầu nói không mạch lạc, có vẻ rất bối rối.
“Đừng đuổi tôi đi gấp, tôi cũng không đến tìm cô.”
Sau khi tùy ý nhìn Thời Hoan một cái, Đỗ Đỗ bước tới và định vượt qua Thời Hoan và đi thẳng đến Phó Vân Tiêu.
“Anh đứng lại cho tôi!”
Để che giấu sự hoảng sợ của mình, Thời Hoan hét lên.
Cô ta không biết mục đích của Đỗ Đỗ là gì, nhưng cô ta biết người trước mặt này đang muốn nói những thứ gây bất lợi cho cô ta.
Hơn nữa, người này chỉ dùng mấy câu đã chọc thủng lớp cải trang thành Bạch Tô của cô ta vì vậy cô ta cũng không dám giữ người này trong phòng bệnh.
“Anh ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Thời Hoan đi lên chặn đường Đỗ Đỗ.
Đỗ Đỗ vừa định đi về phía trước thì dừng lại rồi nhìn về phía Thời Hoan, ánh mắt lạnh lùng.
“Cô Bạch đã lâu không đến bệnh viện kiểm tra lại đúng không?”
Anh ta cố ý cắn thật mạnh chữ “kiểm tra”, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười, tựa như trong đầu anh ta đã biết hết tất cả.
“Tôi...!tôi đã không sao, vì vậy tôi không cần đến bệnh viện nữa.”
Thấy Đỗ Đỗ đưa ra câu hỏi, Thời Hoan hoảng sợ phải che giấu, nhưng cô ta vẫn không để Đỗ Đỗ tiến thêm một bước vì cô ta không biết Đỗ Đỗ sẽ kể ra bí mật kinh thiên động địa nào nữa.
“Vậy sao?”
Nụ cười trên môi Đỗ Đỗ ngày càng đậm.
“Vậy cô gái này, cô có thể cho tôi biết cô đã khám những gì khi bị bệnh không?”
Đỗ Đỗ có vẻ thản nhiên hỏi, nhưng anh ta rất rõ ràng người chưa từng trải qua phẫu thuật thật sự sẽ không bao giờ nhớ được tên những thứ này, cho nên anh ta cố ý hỏi cặn kẽ, cố gắng làm cho Thời Hoan khó chịu.
“Đương nhiên là tôi biết! Nhưng tại sao tôi phải nói cho anh biết!”
Đỗ Đỗ nói xong thì Thời Hoan liền tức giận nói.
Thật ra lúc đó Thời Hoan thực sự không biết Bạch Tô đã làm những kiểm tra gì.
Trước khi tiếp cận Phó Vân Tiêu thì cô ta cũng chỉ biết sơ qua về tình trạng của Bạch Tô khi ở bệnh viện, không ngờ có ngày có người hỏi cô ta về chuyện này.
“Tôi nghĩ cô đã không thực hiện những kiểm tra này phải không?”
Ánh mắt Đỗ Đỗ tràn đầy vẻ không tin.
Sau khi nói chuyện này thì kết quả đã rất rõ ràng, anh ta đến tìm Phó Vân Tiêu là vì anh ta muốn Phó Vân Tiêu giúp anh ta tìm Bạch Tô và không muốn vướng bận quá nhiều giữa Bạch Tô thật và giả.
Tuy nhiên, chỉ sau khi chứng minh được “Bạch Tô” trước mặt mình là Bạch Tô giả thì Phó Vân Tiêu mới có thể tin lời anh ta.
“Anh Phó, nói ngắn gọn thôi, tôi là bệnh nhân nằm chung bệnh viện với Bạch Tô, tôi đến đây để…”
Đỗ Đỗ không còn để ý tới Thời Hoan nữa, sau đó bình tĩnh lại nhìn Phó Vân Tiêu, dự định nói rõ mục đích đến đây của mình.
Anh ta mới nói được một nửa thì Thời Hoan lại vội vàng ngắt lời anh ta.
“Vân Tiêu! Đừng tin anh ta.”
Thời Hoan hét lên tên Phó Vân Tiêu như thể đã chịu oan ức thấu trời vậy, sau đó nửa ngồi nửa quỳ lao đến bên người Phó Vân Tiêu.
“Anh biết bệnh của em đã sớm không cần kiểm tra lại nữa rồi, suốt thời gian qua em ở bên cạnh anh, anh không thể nghi ngờ em.”
Hàng mi dài của Thời Hoan khẽ chớp, hai mắt đã ngấn lệ, lộ ra vẻ đáng thương.
Cô ta đang nằm trên người Phó Vân Tiêu và khóc lóc, sau đó như thể đột nhiên nhớ ra một lý do mạnh mẽ nào đó cô ta lại đứng dậy khỏi người Phó Vân Tiêu và tức giận chỉ vào Đỗ Đỗ phía sau cô ta.
“Người này, anh ta đã đến đây khi anh hôn mê!”
Như thể đã bắt được một số bằng chứng, sự tự tin của Thời Hoan cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn.
“Anh ta đến đây hai lần khi anh hôn mê.
Lần đầu tiên anh ta nói đó là khách hàng của anh, lúc đó em cũng không quan tâm lắm nên me tin.
Lần thứ hai anh ta nói mình là giáo viên tâm lý của Tiểu Bạch, lúc đó em đã cảm thấy anh ta là tên lừa gạt.”
Thời Hoan càng nói càng trở nên kích động: “Mặc dù tôi không biết anh cố gắng tiếp cận Vân Tiêu để làm gì, nhưng anh chắc chắn không có ý tốt.
Tôi chuyển Vân Tiêu đến đây vì tôi đề phòng anh!”
“Không nghĩ đến hôm nay anh còn dám tới! Còn vu oan cho tôi!”
Nói xong, Thời Hoan nở một nụ cười đắc ý ở khóe miệng, sau đó quay lại và bắt đầu làm nũng trước mặt Phó Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, anh mau cho kẻ dối trá này ra ngoài, em đoán chắc anh ta đang đánh chủ ý lên công ty của anh.”
Thời Hoan nắm lấy cánh tay Phó Vân Tiêu và lắc nó hai lần.
Nhưng Phó Vân Tiêu dường như không nghe thấy điều này, khuôn mặt của anh ta luôn luôn phẳng, anh ta bình tĩnh kéo cánh tay của mình ra khỏi tay Thời Hoan.
“Hãy nói về mục đích đến đây của anh đi.”
Phó Vân Tiêu nhìn Đỗ Đỗ đang đứng sang một bên và ra hiệu cho anh ta nói xong những gì anh ta chuẩn bị nói vừa rồi.
Nghe câu hỏi của Phó Vân Tiêu, tim Thời Hoan mất đi một nhịp và hai tay cô ta cứng đờ trong không khí.
Xong rồi!
“Vân Tiêu, anh…”
Thời Hoan phải vội vàng giải thích, nhưng Phó Vân Tiêu xua tay, cắt ngang lời nói của Thời Hoan, để Đỗ Đỗ tiếp tục.
“Anh Phó, cái người bên cạnh là Bạch Tô giả, Bạch Tô thật đã mất tích rồi.”
Đỗ Đỗ lộ ra vẻ lo lắng, nghiêm túc kể lại chuyện đã xảy ra với Phó Vân Tiêu.
Khi nghe anh ta nói từ “mất tích”, thì đồng tử của Phó Vân Tiêu hơi co rút lại, ánh mắt anh rõ ràng là lạnh lùng hơn nhưng chỉ là trong chốc lát thôi vẻ mặt của anh đã sớm trở lại bình thường.
“Nói xong rồi?”
Sau khi Đỗ Đỗ nói xong, Phó Vân Tiêu bình tĩnh hỏi anh ta, không nhìn thấy một chút dao động nào trong biểu cảm của anh.
“Ừm, tôi hy vọng anh có thể đi tìm Bạch Tô càng sớm càng tốt, thay vì chơi trò chờ người khác chăm sóc ở đây.”
Thấy Phó Vân Tiêu vẫn không hành động, Đỗ Đỗ nghĩ rằng anh không quan tâm đến Bạch Tô và giọng điệu của anh ta trở nên gay gắt hơn.
“Nếu không có việc gì khác thì anh có thể đi ra ngoài.”
Nói xong thì Phó Vân Tiêu dừng lại nhìn Đỗ Đỗ một cái rồi bưng cháo trên bàn lên, lại bắt đầu ăn như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ Phó Vân Tiêu sẽ phản ứng như vậy, Đỗ Đỗ đột nhiên nhếch khóe miệng, lắc đầu chế giễu.
“Anh thật sự không xứng với Bạch Tô, anh đã cô phụ tình cảm của cô ấy dành cho anh.”
Không chút do dự, Đỗ Đỗ dứt khoát xoay người rời đi.
Nếu không có người khác giúp đỡ, anh ta sẽ tự mình đi tìm tung tích của Bạch Tô, không còn cầu cứu ai..
Danh Sách Chương: