Bạch Tô để mặc điện thoại kêu từng hồi như thế, cô vẫn không nghe điện thoại.
Lời trong điện thoại nói ban nãy, cô không nghe rõ, cũng chính là bởi vì không nghe rõ, mới không thể nghe điện thoại được!
Reng reng reng… reng reng…
Sophie ở bên cạnh nhìn Bạch Tô, lúc này ánh mắt Bạch Tô trống rỗng, sắc mặt nhìn có vẻ cũng trắng bệch, nhìn Sophie có phần nghi ngờ, cô ta vội nói với Bạch Tô một tiếng: “Bạch Tô, điện thoại…”
Rốt cuộc điện thoại này có tin tức gì mà có thể khiến Bạch Tô trở nên không bình thường thế này?
Sophie nghi ngờ nhắc nhớ Bạch Tô.
Nhưng Bạch Tô không có ý định nghe điện thoại, Sophie chỉ có thể nhắc nhở Bạch Tô hết lần này đến lần khác: “Bạch Tô, điện thoại.
”
Nhưng thấy Bạch Tô vẫn không định nghe điện thoại, Sophie vội vàng bước lên trước, giơ tay cầm điện thoại của Bạch Tô muốn nghe điện thoại: “Không được nghe!”
Bạch Tô lớn tiếng nói ngăn Sophie lại, dọa Sophie giật mình.
Vội vàng dừng động tác giữa không trung, nhìn Bạch Tô hỏi: “Sao thế?”
“Không được nghe chính là không được nghe.
”
Bạch Tô không buồn giải thích mà nói với Sophie.
Dù Sophie vẫn nghi ngờ, nhưng Sophie cũng không thể nói gì, chỉ có thể ngại ngùng thu tay lại, sau đó đúng lúc này, điện thoại của Sophie cũng reo lên.
Cô ta bước ra ngoài mới nghe điện thoại, lúc nghe điện thoại xong rồi quay về, sắc mặt cũng biến đổi.
Cô ta nhìn cái điện thoại vẫn không ngừng reo của Bạch Tô, có phần khó chịu cũng không biết nói với Bạch Tô thế nào, rất lâu sau mới nghi ngờ nói với Bạch Tô một câu: “Cô đã biết rồi, đúng không?”
Vừa nói câu này xong, Bạch Tô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Sophie nói: “Tôi cảm thấy là giả.
”
“Cảnh sát báo cho chúng ta đến hiện trường.
”
Sophie bất đắc dĩ nói cho Bạch Tô, Bạch Tô hoàn toàn không muốn đi.
“Tôi không đi, là giả tại sao phải đi.
”
“Vậy tôi đi trước.
”
Sophie nói rồi, cô ta cũng biết chuyện này là cú sốc rất lớn với Bạch Tô, chắc chắn không thể bảo Bạch Tô đi cùng được.
Nhưng lúc Sophie đến trong sân bước vào trong xe của mình, cô ta phát hiện ra Bạch Tô yên lặng đi theo sau lưng cô ta.
“Tôi cũng đi.
”
Bạch Tô nói xong câu này thì lên xe, Sophie bất đắc dĩ, cô ta cũng không biết nên khuyên Bạch Tô thế nào, thậm chí cũng không biết nên lựa chọn như thế nào, cô ta chỉ có thể đưa Bạch Tô theo.
Do đó, Sophie nhanh chóng lái xe về hướng cảnh sát đã bảo trong trí nhớ.
Bạch Tô ngồi ở ghế phụ lái vẫn không nói lời nào, hai tay cô đan vào nhau lộ rõ sự căng thẳng khác thường, đợi đến khi cách đích đến càng lúc càng gần, cả người Bạch Tô bắt đầu run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Lúc mới nhìn xung quanh ngọn núi này rất bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng khi xe lái ngày càng gần, đường núi bắt đầu trở nên dốc hơn.
Tại sao Phó Vân Tiêu lại lái xe đến nơi này?
Bọn cô bình tĩnh lái xe còn cảm thấy nguy hiểm, một khi không chú ý sẽ rơi xuống hẻm núi, đừng nói đến tình huống lúc Phó Vân Tiêu lái xe còn tranh chấp với Lâm Lập.
Theo khoảng cách ngày càng gần hiện trường xảy ra vụ án, Bạch Tô càng lúc càng sợ hơn.
Ở xa xa còn thấy được khói dày đặc còn sót lại vì lửa cháy lớn ở phía xa.
Cảnh sát đã chăng dây cảnh báo.
Lúc Sophie đậu xe ở một bên, Bạch Tô vừa xuống xe đã thấy chân mình không thể đi nổi bởi vì sợ hãi.
Chiếc xe phát nổ ở nơi này, thứ có thể thấy chỉ có một cái xác xe cháy khét, hơn nữa, rõ ràng có thể thấy được thi thể của Lâm Lập đã được tìm thấy, anh ta yên lặng nằm ở đó.
Bạch Tô khó mà chịu nổi.
Thấy Bạch Tô đến, cảnh sát nhanh chóng bước đến bên cạnh Bạch Tô rồi tỉ mỉ kể lại tình hình của hiện trường một lần cho Bạch Tô.
Sau khi kể về tình hình của hiện trường xong, Bạch Tô mới nhìn cảnh sát nói: “Anh nói không tìm được thi thể của Phó Vân Tiêu, vậy thực ra nói rõ là Phó Vân Tiêu không có gì xảy ra cả, nói rõ là Phó Vân Tiêu vẫn còn sống, Phó Vân Tiêu còn sống không liên quan gì đến tôi cả, tôi đã là vợ cũ của Lâm Lập, do đó tôi cũng không quan tâm đến sống chết của anh ta, tôi về trước đây.
”
Bạch Tô nói xong câu này thì quay người muốn rời đi.
Lúc này, Sophie ngăn Bạch Tô lại.
Bạch Tô giãy dụa khỏi tay Sophie muốn đi ra ngoài.
Sau lưng lại truyền đến giọng nói của cảnh sát khuyên Bạch Tô cam chịu: “Cô Bạch Tô, thi thể của ngài Phó Vân Tiêu cũng đã thành tro rồi, chúng tôi cũng hy vọng ngài Phó Vân Tiêu còn sống, nhưng cô nhìn xem, nước chảy ở dưới hẻm núi này rất xiết, hai bên mỏm núi hoàn toàn không có dấu vết của sự sống mà chúng tôi không thể phát hiện được.
”
“Cô Bạch Tô, mời cô đến ký tên.
”
Cảnh sát khó xử gọi tên của Bạch Tô, kêu Bạch Tô đến ký tên.
”
“Phó Vân Tiêu còn chưa chết, tôi không ký tên.
”
Bạch Tô xoay đầu nhìn cảnh sát, lạnh lùng mà trực tiếp từ chối.
Nói rồi, cô bước về hướng Sophie lái xe đến, nhưng khi Bạch Tô bước đến xe của Sophie, lúc cô quay đầu nhìn Sophie lần nữa mới phát hiện Sophie vẫn đứng tại chỗ.
Hiện trường chỗ đó thực sự không có vết tích nói rằng Phó Vân Tiêu chưa chết, điều kiện quá tồi tệ, xác suất tử vong của Phó Vân Tiêu lên đến chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm, xác suất còn sống không đến một phần nghìn.
Bạch Tô cũng biết, nhưng cô không muốn tin.
Khi cô ngồi vào ghế phó lái, lúc thấy Sophie vẫn không bước qua, Bạch Tô nôn nóng.
Cô nói lớn một câu với Sophie: “Cô còn đứng đó làm gì? Phó Vân Tiêu chưa chết, chúng ta có thể quay về đợi tiếp.
”
Sophie nhìn Bạch Tô, cô không chảy một giọt nước mắt nào.
Cô ta bất đắc dĩ nhìn Bạch Tô, chào hỏi với cảnh sát rồi bước đến.
Cuối cùng cái chết của Phó Vân Tiêu cũng tìm người nhà khác của Phó Vân Tiêu đến để ký tên chứng minh anh chết bình thường.
Những ngày này, Bạch Tô không đến hiện trường ngày nào.
Đều là Sophie đến đó từ từ cầm những đồ còn sót lại ở hiện trường về, trong di vật còn có một cái nhẫn của Phó Vân Tiêu, chiếc nhẫn đó là nhẫn lúc kết hôn của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, hai người bọn họ đã lâu không ở cùng nhau như thế, Bạch Tô cũng không ngờ Phó Vân Tiêu còn giữ chiếc nhẫn này lại.
Về sau, chuyện này giống như lúc tất cả mọi người đều không nhắc đến, Bạch Tô cũng giống như một người bình thường.
Chỉ là đêm khuya một ngày nào đó, cô đột nhiên gào khóc, mới bắt đầu khó chịu.
Cô cảm thấy cô chỉ cần không tin là Phó Vân Tiêu đã chết, Phó Vân Tiêu chắc chắn sẽ không chết, tất cả mọi người đều dựng mộ chôn quần áo và di vật cho Phó Vân Tiêu, mọi người đến tham dự tang lễ của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô không đi.
Tất cả mọi người bắt đầu thảo luận về Phó Vân Tiêu, đồng tình với Bạch Tô, lúc dần dần quên đi Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cũng không quên.
Nhưng… cô rất khó chịu, một mặt trong lòng cô cố chấp tin rằng Phó Vân Tiêu chưa chết.
Mặt khác thực tế lại giống như cố tình tát cô một cái, nói rằng Phó Vân Tiêu đã mất rồi.
Bạch Tô muốn đợi Phó Vân Tiêu, nhưng Phó Vân Tiêu không quay lại một ngày, không quay lại một tuần, không quay lại một năm.
Càng đợi càng thất vọng.
Tất cả mọi người đều quên mất Phó Vân Tiêu bắt đầu cuộc sống lần nữa, chỉ có Bạch Tô.
Nhưng, thời gian trôi qua trong chớp mắt….
Danh Sách Chương: