Bạch Tiểu Bạch đã quan sát Lâm Lập rất lâu, cuối cùng cô lựa chọn đáp ứng tham gia bữa cơm bình thường này.
Lâm Lập đưa ra gợi ý về nhà hàng phong cách Trung Quốc hay nhà hàng phong cách phương Tây để cô lựa chọn, Bạch Tiểu Bạch sau khi nghe thấy nhà hàng đồ ăn Trung Quốc thì rõ ràng là có chút hưng phấn, nên cũng rất tự nhiên lựa chọn nhà hàng Trung Quốc.
Lúc sau, Lâm Lập liền dẫn theo Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch cùng đi vào một nhà hàng Trung Quốc.
Bạch Tô đưa cho Bạch Tiểu Bạch thực đơn của nhà hàng để cho cô ấy chọn món ăn, Bạch Tiểu Bạch cầm lấy menu từ tay Tô Bạch, đầu tiên cô ấy gọi món cá sóc, sau đó mới gọi thêm một số món ăn khác.
Khi món cá sóc được dọn lên bàn, Bạch Tô nhìn thấy tạo hình của món cá sóc, không khỏi buồn bực hỏi Bạch Tiểu Bạch một câu: "Mọi người ở chỗ của cháu đều thích ăn những món ăn như thế này sao?"
Thời điểm sau khi cô hỏi xong câu này, Bạch Tô đột nhiên nghĩ tới Phó Vân Tiêu, người phụ nữ trong trí nhớ của anh cũng rất thích ăn món cá sóc này, cho nên, anh mới hay cho con bé ăn món ăn này.
"Đây là một món ăn khá phổ biến mà chúng ta có thể bắt gặp được ở nhiều nơi,quan trọng hơn là mẹ của cháu thích ăn món này.
"
Cho nên mỗi khi cô bé nhớ tới mẹ của mình thì sẽ ăn món ăn này.
Từng chứng kiến Bạch Tiểu Bạch vài ngày trước khóc lóc, Bạch Tô biết, không thể ở trước mặt Bạch Tiểu Bạch mà hỏi chuyện về mẹ của cô bé, cho nên, cô trực tiếp liền đổi một đề tài khác nói: "Món này nhìn thì có vẻ cách làm rất phức tạp.
"
"Vâng, cháu không biết làm món này.
"
Bạch Tiểu Bạch nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Sau khi đồ ăn đã được dọn lên hết, Bạch Tiểu Bạch liền bắt đầu gắt một chút rau để vào bát của Bạch Tô để Bạch Tô nếm thử một chút, hai người ở cạnh nhau thoạt nhìn rất vui vẻ hòa thuận.
Bạch Tiểu Bạch khi còn nhỏ không hề có ấn tượng gì với Lâm Lập, cho nên lúc này đây, cô bé cũng không hề nhận ra Lâm Lập.
Lâm Lập cũng không hề nghĩ đến mối quan hệ của Bạch Tiểu Bạch và Bạch Tô, chỉ là, sau khi Lâm Lập quan sát hai người Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch hàn huyên với nhau một hồi lâu, anh mới thản nhiên hỏi một câu: "Cháu tên là gì?"
"Bạch Tiểu Bạch.
"
Bạch Tô nhanh miệng trả lời trước Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch theo sau gật đầu xác nhận.
Chỉ thấy Lâm Lập lập tức chăm chú đánh giá Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch.
Cô gái này tên Bạch Tiểu Bạch, cũng họ Bạch, anh nhìn nhìn rồi tự nhiên lại hỏi một câu: "Vậy là cháu là người ở đâu?"
Bạch Tiểu Bạch nói: "Cháu sinh ra ở Thành phố A.
"
Thành phố A, họ Bạch.
Biểu cảm trên mặt Lâm Lập lúc này cũng không có gì bất thường cả, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu đánh giá cẩn thận cô gái ngồi trước mặt này, nghĩ phải làm sao để tách cô bé và Bạch Tô ra.
Bạch Tô lại giống như hoàn toàn không biết rằng có chuyện gì không đúng đang xảy ra ở đây, còn rất vui vẻ nói: "Công ty của chồng cô cũng ở Thành phố A, sau này biết đâu mọi người còn có thể gặp được nhau tại quê nhà của cháu, chỉ cần nghĩ đến như vậy thôi, liền thấy chúng ta thật sự có duyên với nhau đó.
"
"Vâng.
"
Trên khuôn mặt của Bạch Tiểu Bạch cũng đều là vui sướng.
Hai người lại tiếp tục ở một bên cùng nhau trò chuyện, chỉ là, Lâm Lập ở bên kia lại vô cùng tự nhiên cầm điện thoại lên.
Sau đó anh chỉ nhìn thoáng màn hình di động, tùy ý ấn vài cái, lông mày liền nhíu lại: "Thật là ngại quá, bạn nhỏ Bạch Tiểu Bạch, hiện tại chú có việc gấp cần phải xử lý nên phải rời đi trước.
"
Bạch Tiểu Bạch nói: "Bố của cháu cũng thường xuyên như vậy, những người làm bố hình như đều rất bận bịu.
"
Lâm Lập đứng lên, nói với Bạch Tô: "Chúng ta đi thôi.
"
"Em ở lại ăn cơm cùng với Bạch Tiểu Bạch! "
"Cùng nhau đi.
" Lâm Lập tuy rằng trên mặt mỉm cười, nhưng khẩu khí lại rất nghiêm túc.
Sau đó lại duy trì sự lịch sự như bình thường nói một câu với Bạch Tiểu Bạch: "lát nữa cứ ghi tên của chú là được rồi, không cần khách khí, thật sự xin lỗi.
"
Nói xong câu đó, Lâm Lập liền lập tức dắt tay của Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô vẫn còn có chút lưu luyến không muốn rời đi, quay đầu lại, Bạch Tiểu Bạch cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô bé cũng không có làm gì cả
Cô bé lẳng lặng những món ăn mình gọi lên nhưng chưa kịp ăn, sau khi cô ăn một chút từng món ăn ở đây xong, mới chậm rãi đứng dậy, sau đó chậm rãi đi ra phía cửa lớn.
Mà ngay vào lúc này, điện thoại của cô bé vang lên
Cô bé hơi nhíu mày nhìn thoáng qua cái tên được hiển thị trên màn hình di động: là điện thoại của Phó Vân Tiêu.
Khi Phó Vân Tiêu vừa khoác xong áo khoác ngoài lên người chuẩn bị ra ngoài thì Bạch Tiểu Bạch ở bên kia đã nhận cuộc gọi của anh.
Lúc Bạch Tiểu Bạch từ nhà hàng đi ra, Los Angeles đã có tuyết rơi rồi.
Cô bé cầm điện thoại trong tay sau đó chậm rãi giả vờ yếu ớt gọi một tiếng: "Bố.
"
Giọng nói của Phó Vân Tiêu vẫn kiên định như bình thường: "Diễn xuất như thế nào? Có cần đến sự hỗ trợ của bố không?"
"Hừ.
"
Bạch Tiểu Bạch vừa nghe thấy giọng nói của Phó Vân Tiêu, khóe môi nhịn không mà khẽ nhấc lên, lập tức khôi phục dáng vẻ một cô gái làm nũng, nói với Phó Vân Tiêu:
"Bố nói giúp đỡ con, bố vốn đâu phải là đang giúp đỡ con, tại sao bố lại không đến vậy, bố không tới, hiện tại con cũng đã diễn xong hết rồi, bố lại còn nói những lời này, đúng là đạo đức giả mà?"
Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu trong lúc nói chuyện phiếm với nhau, hai người giống như là những người bạn bè bình thường vậy.
Mấy năm nay, đặc biệt là sau khi Bạch Tô rời đi, Phó Vân Tiêu đã từng có một khoảng thời gian sa sút tinh thần.
Nhưng may mà có Bạch Tiểu Bạch tiếp thêm cho anh dũng khí.
Những ngày tháng không có Bạch Tô ở bên cạnh, trong lúc Phó Vân Tiêu học cách để trở thành một người bố, sẽ thường xuyên nghĩ tới, năm xưa vào thời khắc khi Bạch Tô lựa chọn sinh hạ Bạch Tiểu Bạch, cô đã dũng cảm như thế nào, sự kiên cường của cô lớn đến mức nào.
Nếu không phải nhờ vào quyết định đó của cô, anh sẽ không bao giờ gặp được đứa con gái này của mình cả.
Là cô đã cho con gái của bọn họ sinh mệnh, mà điều anh cần làm là thay Bạch Tô nuôi nấng đứa con gái này của bọn họ, hơn nữa còn phải bồi dưỡng cho con bé có một tính cách độc lập, sống vì chính mình.
Cho nên những năm gần đây, Phó Vân Tiêu đối với Bạch Tiểu Bạch cũng không giống như cách một người bố sống cùng con gái.
Bọn họ càng giống như những người bạn, những người đồng hành cùng nhau hơn
Bạch Tiểu Bạch cũng biết rõ chuyện lúc trước của Phó Vân Tiêu kết hôn với Mộ Vãn Vãn, cô cũng đã trả qua sự đồng ý và lựa chọn.
Lúc trước Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch khí đó mới năm tuổi từng có một cuộc nói chuyện với nhau.
Bạch Tiểu Bạch lựa chọn đi sang Mỹ để học tập, cô bé rất thích biểu diễn, cô bé yêu biểu diễn, cô bé cũng yêu ca hát, cô bé đối với sân khấu có khao khát có nhiệt tình.
Còn Phó Vân Tiêu thì lựa chọn ủng hộ cô bé, mấy năm nay Bạch Tiểu Bạch tuy rằng lớn lên ở Mỹ, nhưng cô bé giống như lớn lên ở bên cạnh Phó Vân Tiêu vậy, hai bọn họ sẽ cùng nhau nói về những câu chuyện xảy ra trong quá trình trưởng thành, và cũng nói chuyện với nhau về cả những chuyện khác nữa.
Mà Phó Vân Tiêu đặt cho Bạch Tiểu Bạch một cái tên, là Tư.
Ý nghĩa của có chính là nhờ về Bạch Tô.
Anh cũng không đổi tên con của bọn họ thành họ Phó, cho nên anh giữ nguyên tên cô bé là Bạch Tiểu Bạch, lấy theo họ Bạch của Bạch Tô.
Chỉ có như vậy, Phó Vân Tiêu mới có thể cảm nhận được Bạch Tô vẫn đang ở bên cạnh anh, làm bạn với anh.
Nghe thấy Bạch Tiểu Bạch đang cùng anh đùa giỡn, Phó Vân Tiêu ở bên kia tay cầm di động cũng cười rất vui vẻ, qua điện thoại anh nói với Bạch Tiểu Bạch: "Nếu như đã không thể tới gặp con, vậy thì đương nhiên là vì bố có chuyện quan trọng phải làm rồi.
"
"Chuyện có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng con gái ruột của bố chứ? Không nhẽ bố bây giờ có một đứa con trai nào khác rồi à?"
Bạch Tiểu Bạch tiếp tục trêu ghẹo Phó Vân Tiêu.
Ở đầu dây bên kia, ngữ khí của Phó Vân Tiêu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, chân thành nghiêm túc nói với Bạch Tiểu Bạch một câu: "Tiểu Bạch, con có từng nghĩ tới, mẹ của con có thể vẫn chưa chết, cô ấy có thể vẫn còn đang sống trên thế giới này?".
Danh Sách Chương: