Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngay khi cô đang do dự
Đột nhiên, Phong Kiền duỗi ra một cánh tay, trực tiếp ngăn lại: “Được rồi, trợ lí xinh đẹp như vậy mà cứ phải rót rượu, coi như chúng ta chưa trải đời rồi.”
Có người muốn uống rượu với Bạch Tô, nhưng lại bị Phong Kiền ngăn lại.
Mặc dù Bạch Tô không cầu cứu anh, anh Phong Kiền thấy Bạch Tô có vẻ đã đứng không vững.
HIện giờ, màn thể hiện của Bạch Tô khiến cái nhìn Phong Kiền về cô đã thay đổi.
Xem ra người phụ nữ này leo lên được vị trí cuo như vậy cũng không hẳn là nhờ vào nhan sắc.
Hừm, ít nhất cô ấy cũng là một người đạt được vị trí nhờ sự nỗ lực và vẻ ngoài xinh đẹp.
Sau khi Phong Kiền ngăn lại, dường như mọi người cũng đều nể mặt anh, không còn muốn ép cô uống rượu nữa.
Lúc này đã quá nửa tuần rượu, hứng thú của mọi người cũng đã vơi dần đi, có người đã muốn ra về.
Bạch Tô vốn tưởng rằng rượu này là để lấy lòng khách hàng.
Kết quả cuối cùng bị Phong Kiền ngăn cô đỡ rượu, cô đột nhiên phát hiện! Phong Kiền chắc chắn có địa vị trong nhóm người này.
Vì vậy, xem lúc trước cô phải uống rượu là hoàn toàn cố ý!
Điều này khiến Bạch Tô có chút không vui.
Nhưng cô không nói gì, cuộc rượu đã tàn, bọn họ lần lượt ra về.
Đến khi Bạch Tô ra đến cửa, cô cảm thấy cơ thể mình khó chịu muốn gọi taxi.
Sau khi ngây ngốc chờ đợi gần nửa tiếng, không một chiếc xe nào xuất hiện.
Cái lạnh của màn đêm buốt giá, Bạch Tô đứng ở ven đường chờ xe, quần áo mỏng manh, cô chỉ có thể dùng tay ôm chặt lấy bờ vai mình, thỉnh thoảng xoa xoa, cố gắng làm nóng người thêm một chút.

Phong Kiền lấy xe xong chuẩn bị rời đi, anh không có thói quen dành vị trí ghế phụ cho phụ nữ, nhưng khi Phong Kiền đang ngồi trong xe đi ngang qua và nhìn thấy Bạch Tô đang run rẩy ở đó.

Anh do dự, cuối cùng cũng điều khiển xe chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tô, hạ kính xuống và nói với Bạch Tô: “Bạch Tô, lên xe tôi chở cô về.”
Phong Kiền nói ngắn gọn và mạnh mẽ.
Phong Kiền vừa rồi là cố ý để người ta rót rượu cho cô, bây giờ Bạch Tô đương nhiên không muốn lên xe của Phong Kiền.
“Không cần đâu, Tổng giám đốc Phong tôi tự về được, cảm ơn lòng tốt của anh.”
Rõ ràng Phong Kiền rất ngạc nhiên khi thấy Bạch Tô từ chối, anh không ngờ người phụ nữ này lại từ chối anh.
Rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ nằm mơ cũng muốn được nịnh bợ anh.
Nhưng Phong Kiền không hề khó chịu, anh chỉ cố ý nói với Bạch Tô: “Được rồi, cứ tự nhiên đi.

Nếu cô không lên xe, ngày mai tôi sẽ không cho phép cô nghỉ ốm.

Nếu cô cố tình tôi sẽ giao nhiều việc hơn.


Sau đó, anh cố ý nhìn Bạch Tô, chờ đợi câu trả lời của Bạch Tô.
Bạch Tô ấm ức cắn môi.
Phong Kiền cố tình nói ra những lời này!
Bạch Tô tức giận cau mày sốt ruột lên xe, sau đó nói với Phong Kiền: “Tổng giám đốc Phong, phiền anh đưa tôi về nhà.

Tốt nhất để tôi ngồi đây, kẻo gió lạnh thổi vào người tôi.”
Bạch Tô nói xong, mở ra cửa sau, ngồi ở ghế phía sau.
Cô không ngồi ở vị trí của ghế phó lái.
Là cô cố ý.
Phong Kiền liếc nhìn Bạch Tô sau lưng mình qua gương, hiện giờ anh ấy rõ ràng là cô rất mệt mỏi, lưng dựa vào ghế, nhưng cái miệng thì vẫn rất nhanh nhẹn.
Vẫn còn có tâm trạng để tranh luận...!thú vị đấy.
Khép lại khóe môi nở nụ cười, anh nói đùa: “Nếu cô không muốn ngồi canh tôi, có vẻ như đang coi tôi là lái xe riêng của cô đó hả.”
Bạch Tô không muốn nói chuyện đó, cô chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi, cũng không có đáp lại anh.
Buổi tối trên đường không có nhiều xe, Phong Kiền lái xe rất nhanh, một lát sau đã tới trước của nhà Bạch Tô.
Bạch Tô xuống xe, cảm ơn Phong Kiền đến, nhanh chóng lên thang máy trở về nhà.

Từ đầu đến cuối đều cố tình không muốn nói chuyện với Phong Kiền nữa.
Sau khi xuống xe, Bạch Tô bước đi rất nhanh, Phong Kiền ngồi trong xe, nhìn Bạch Tô nhìn thấy Bạch Tô đã vào đến cửa, anh mới khởi động xe, rời khỏi nhà Bạch Tô.
Bởi vì uống rượu, sau khi Phong Kiền rời đi Bạch Tô mới có cảm giác sa.

Cả người cô mềm nhũn nằm trên giường nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô vẫn còn cảm thấy nôn nao lẫn đau đầu.
Tuy nhiên, Bạch Tô vẫn đi làm.
Chỉ là...!khi cô ấy xuất hiện trong văn phòng, đột nhiên phát hiện trên bàn làm việc của cô ấy có thêm mấy chai sữa chua.
Bạch Tô trong lòng thầm nghĩ, đám bạn nhỏ này thật là chu đáo, biết hôm qua mình đi giao lư, uống rượu, hôm nay đặc biệt chuẩn bị sữa chua cho mình, tốt với mình quá.
Tuy nhiên, khi Bạch Tô mở hộp sữa chua ra và nhấp một ngụm, không khỏi nhíu mày...
Hương vị của sữa chua này là ngon một cách đáng ngạc nhiên!
Cô không nhịn được cầm hộp sữa chua lên, nhìn bao bì...!Tên sữa chua, nếu cô nhớ không lầm thì là hai triệu tám trăm nghìn đồng một chai!
Bạch Tô hoảng sợ đóng nắp chai lại.
Sữa chua đâu mà sữa chua? Tiền đấy chứ!
Đúng lúc này, di động của cô lại vang lên, là người trong nhóm gửi.
Cô nhanh chóng để sữa chua sang một bên và ngồi xuống.
Nhanh chóng nhìn thấy lời giới thiệu nhiệt tình của Thiên Tuệ: “Tô, mau nhìn cái này? Đây là tổng giám đốc của tập đoàn đang được đẩy ra thị trường!”
“Người này không tệ nha! Cao ráo đẹp trai, có sự nghiệp thành công, rất xứng với Bạch Tô của chúng ta.”
Tiểu Âu một bên châm chọc.
Bạch Tô bị chủ đề xem mắt nên quên mất đề cập tới việc nói về sữa chua.
“Tài nguyên tốt như vậy, giao cho cậu đi, tớ không muốn.”
Bạch Tô nói câu này lại kèm thêm một một nụ cười xấu xa.

Thấy Bạch Tô trở nên năng nổ hơn,Thiên Tuệ mạnh mẽ giới thiệu và gửi một bức ảnh khác: “Chà, anh ấy là một thế hệ thứ hai giàu có, và cha anh ấy là chủ mỏ than.

Có hàng trăm bất động sản trên khắp đất nước.

Lấy anh ấy cậu chính là bà Tô được bao nuôi.”
Bạch Tô hôm nay tâm tình tốt nên nói thêm vài câu với bọn họ: “Tiểu Âu thích hợp làm bà vợ được bao nuôi, nhưng tớ thì không thể.”
Lúc này, Thiên Tuệ đột nhiên gửi đến một bức ảnh khác, nói: “Người đàn ông mà tớ muốn giới thiệu với cậu vài ngày trước.

Kết quả là...!Tôi hóa ra là Tổng giám đốc Phong của chúng ta!”
Vừa nói, cô vừa đăng một bức ảnh khác, đó là bức ảnh Phong Kiền ôm một đứa trẻ, giống như người đàn ông mà họ đã giới thiệu với Bạch Tô ngày trước.
Bạch Tô không thể không mở bức ảnh ra và xem kỹ lại, lần này có vẻ rõ ràng hơn lần trước nên ngay cả biểu cảm của Phong Kiền cũng có thể nhìn thấy rõ.

Khi anh ấy cười, cô ấy cảm thấy tinh tế và nhẹ nhàng.
Bản thân Bạch Tô cũng ngờ rằng mình đã đọc nhầm… làm sao có thể là Phong Kiền cơ chứ?
Lúc này, có người trong đoàn đang xầm xì nói: “Tổng giám đốc Phong đẹp trai quá, muốn gả!”
Một người khác trả lời: “Đúng vậy, tôi thực sự ghen tị với Bạch Tô, gần quan được ban lộc rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK