Caesar chần chờ một chút, không hiểu ý của Bạch Tô, Bạch Tô chỉ vào Tiểu Mông: “Cô bé thấy anh đẹp trai.”
Mặc dù Caesar biết Bạch Tô cố ý khen mình, nhưng anh vẫn thản nhiên đi đến bên cạnh Tiểu Mông và Bạch Tô, để cho mẹ Tiểu Mông chụp ảnh kỷ niệm cho mình.
Chờ đến khi chụp ảnh xong, Tiểu Mông và mẹ mau chóng rời đi.
Caesar không nhịn được nở nụ cười: “Cô kiên nhẫn với con nít như thế, thích con nít lắm hả?”
Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Chắc là vì tôi có hai đứa con.”
“Erica rất đáng yêu.” Caesar bình luận một câu, sau đó xoay người đi giám sát công trường.
Bạch Tô vội đuổi theo, cũng muốn hỏi thử tại sao Caesar bỗng nhiên nhắc tới Erica.
Nhưng khi cô vừa đến nơi thì điện thoại của Caesar bỗng reo lên, Caesar nghe máy, chào hỏi với Bạch Tô rồi nhanh chóng rời đi.
Caesar vừa đi thì hai nữ sinh từ công trường chạy ra tìm Bạch Tô.
“Tổng giám đốc Bạch, thầy tôi nói có hai chi tiết cần xác minh với chị, kêu chúng tôi đến tìm chị.” Hai cô gái này là sinh viên thực tập do chuyên viên dựng cảnh mang đến.
Bạch Tô gật đầu, cùng họ đi về.
Cô không thấy sau khi họ rời đi, một chiếc xe du lịch nghênh ngang chạy vào.
Nghiêm Đình ngồi trên xe, không kìm nén được vui sướng vì sắp được gặp Bạch Tô.
Xe du lịch của Nghiêm Đình đỗ ở cửa công trường, anh ta dẫn theo bác sĩ chuyên nghiệp, còn cho cấp dưới xách theo một đống đồ, khua chiêng gõ trống đi vào hiện trường.
Các nhân viên đang làm việc đều ngừng lại, bị người đàn ông tỏa ra khí chất hoàng thất, tràn đầy cao quý thu hút tầm mắt.
Mọi người đều nhìn theo bước chân anh ta, muốn biết anh ta đang tìm ai.
Ai bảo cách ra mắt của anh ta quá chói mắt.
Nghiêm Đình không chú ý tới những ánh mắt chung quanh, đi về phía Bạch Tô.
Bạch Tô đang nghiêm túc trò chuyện về vị trí đặt chậu cảnh với chuyên viên dựng cảnh, không phát hiện Nghiêm Đình càng ngày càng đến gần mình.
Rõ ràng lần trước hai người đã cãi nhau, nhưng lần này Nghiêm Đình lại vỗ vai Bạch Tô từ sau lưng, ngồi xổm xuống dưới, thừa dịp Bạch Tô quay lại mà nhảy lên nói: “Surprise ~”
Bạch Tô hoảng sợ.
Thấy rõ là Nghiêm Đình, cô nói thẳng: “Anh tới đây làm gì?”
Nghiêm Đình giả vờ như không thấy Bạch Tô không chào đón mình, mặt dày mày dạn kêu cấp dưới mở mấy cái túi ra trước mặt Bạch Tô, còn nói: “Tôi không so đo chuyện lần trước cô không biết ơn tôi, lần này cô còn đối xử với tôi như vậy thì nhỏ mọn quá.”
Bạch Tô sửng sốt.
Mặc dù cảm thấy mất mặt, nhưng cô vẫn trừng Nghiêm Đình.
“Tôi nghe nói cô bị ốm, cố ý chạy tới thăm cô.
Cô nhìn xem bác sĩ tư nhân của tôi đi, khó chịu chỗ nào để ông ấy khám cho.
Còn nữa, cô xem tôi mang tổ yến thượng hạng cho cô nè, mỗi ngày cô ăn một chút để bồi bổ thân thể.” Nghiêm Đình quan tâm nhìn Bạch Tô, nhất thời khiến cô cảm thấy không quen.
“Ừ, cảm ơn lòng tốt của anh.
Không có việc gì thì anh về đi, tôi còn bận làm việc.
Sau này đừng phí tâm tặng đồ nữa, chúng ta không quá quen nhau, anh làm vậy tôi sẽ rất ái ngại.” Bạch Tô vừa khách khí vừa bài xích.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, mặc dù cô đuổi anh ta đi, nhưng anh ta vẫn cố ý lại gần cô, nói: “Cô còn chưa xem tư liệu tôi cho đúng không? Vậy thì cũng không thể cố ý xa cách tôi như thế chứ.” Nói cứ như thể hai người họ thật sự có quan hệ gì đó.
Bạch Tô quan sát Nghiêm Đình: “Hình như chúng ta làm gì có quan hệ nào?”
“Mặc dù cô không thừa nhận thì cũng không sao, nhưng cô cứ coi như tôi thích làm người tốt đi.
Cô bị ốm, tôi ở đây trông cô.” Nghiêm Đình ra vẻ rất có lý, Bạch Tô không biết mình nên nói gì bây giờ.
“Kệ anh, tôi còn bận làm việc.” Nói rồi, Bạch Tô xoay người đi trò chuyện công việc với nhân viên khác.
Nghiêm Đình chăm chú nhìn Bạch Tô, nở nụ cười.
Lúc trước anh về nhà đã suy nghĩ tại sao Bạch Tô lại kháng cự chuyện này đến thế.
Sau đó anh quyết định, mặc dù Bạch Tô kháng cự, nhưng cũng không sao.
Cô kháng cự là chuyện của cô, anh ta làm gì là chuyện của anh ta.
Bạch Tô kháng cự thì đương nhiên phải nghĩ cách tới gần cô.
Nghiêm Đình nhìn chằm chằm lưng Bạch Tô mấy giây rồi đứng dậy, kêu cấp dưới mang đồ bổ và đồ ăn vặt chia sẻ cho mọi người.
Bạch Tô đương nhiên không thể ngăn cản nhân viên ăn cơm, đành phải dừng công việc cho mọi người nghỉ ngơi một lát.
Chiêu này của Nghiêm Đình rất có hiệu quả.
Sau khi ăn cơm của Nghiêm Đình, nhân viên bắt đầu nói chuyện giúp anh ta.
“Tổng giám đốc Bạch, bạn trai cô đối xử với cô tốt quá.”
“Có đối tượng đẹp trai như vậy, thật hạnh phúc.”.
— ТR UМTRUYEN.VЛ —
Các nhân viên này đều đến từ công ty con nên đương nhiên không biết Bạch Tô đã có Phó Vân Tiêu.
Nghe thấy mọi người ồn ào, Nghiêm Đình càng thêm đắc ý, cười nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô không thể ở lại đây được nữa, trừng Nghiêm Đình rồi đứng dậy rời khỏi công trường: “Tôi ra ngoài một lát.”
Thấy vậy, Nghiêm Đình lập tức đuổi theo Bạch Tô: “Bạch Tô, cô chờ tôi một chút, tôi có lời muốn nói.”
Bạch Tô dừng bước, chán ghét nhìn Nghiêm Đình: “Anh muốn nói gì, nói mau!”
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi không nên nói cho cô biết chân tướng Phó Vân Tiêu là giả, vậy thì cô có thể tiếp tục tự lừa mình dối người.”
Nghe thấy cái tên này, Bạch Tô lại nổi giận.
Quả nhiên… hôm nay anh ta tới đây không phải là vì cắn rứt lương tâm muốn giữ gìn quan hệ của họ, mà là… nhắc lại chuyện đó!
“Anh đừng nói chuyện này nữa được không? Tôi không muốn nghe!”
Nghiêm Đình lại không chịu dừng lại: “Dựa vào hiểu biết của cô với Phó Vân Tiêu, chắc chắn cô đã sớm nghi ngờ rồi.
Chẳng qua là cô không dám thừa nhận, cô đang tự lừa bản thân mình, bởi vì cô không thể chấp nhận sự thật Phó Vân Tiêu đã chết, cho nên cô thà chung sống với một thể xác.”
Bạch Tô rất bất mãn, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đình, vẻ mặt Nghiêm Đình tràn đầy nghiêm túc.
“Chuyện của tôi, tôi nghĩ thế nào cũng không liên quan tới anh.
Tự lo cho bản thân mình đi.”.
Danh Sách Chương: