Bạch Tô ngơ ngác nhìn về phía Sophia, cô chớp chớp mắt, không biết nên trả lời câu hỏi kia như thế nào.
Việc này giống như một trò chơi đã được sắp đặt từ trước, từ trước tới nay cô không hề nghĩ đến.
Có thể cô vốn dĩ từ trước tới nay không hề yêu thương chồng mình.
Từ lúc cô tỉnh lại, khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Lập, Lâm Lập liền nói với cô, anh ta chính là chồng của cô.
Trong bao nhiêu năm qua, cô vẫn một mực muốn tìm lại ký ức của mình, cũng muốn giúp chính mình có thể tiếp nhận những tiếp xúc thân thể với Lâm Lập, kiên nhẫn nghe từng lời Lâm Lập nói về quá khứ, quá khứ mà hai người họ đã từng có bao nhiêu yêu thương và kỷ niệm.
Từ trước tới nay Bạch Tô chưa từng nghĩ đến việc có thể chính mình cũng không hề yêu Lâm Lập.
Từ lúc bắt đầu cô đã tự mặc định bản thân phải tiếp nhận đoạn tình yêu này, rằng cô là vợ của Lâm Lập, cô yêu Lâm Lập và Lâm Lập cũng yêu cô, hai người vẫn luôn hạnh phúc.
Cô vẫn luôn sống một cách bình thường và an nhàn như thế.
Bởi vì sự quyến rũ vốn có của Sophia, lúc bà ấy nói chuyện sẽ tạo cho bạn một cảm giác giống như bạn không phải đang điều trị bệnh tâm lý.
Bà ấy sẽ khiến cho bạn cảm thấy như cuộc nói chuyện của hai người chỉ giống như những cuộc trò chuyện rất bình thường giữa hai người bạn với nhau, như kiểu hai người các bạn có mối quan hệ đặc biệt.
Cho nên, cô rất tự nhiên mà trả lời câu hỏi của Sophia: “Tôi chưa từng nghĩ tới, vậy yêu một người là loại cảm giác thế nào?”
Sophia nhẹ nhàng cười một cái, bà ấy giống như đang tự mình tỉ mỉ nghĩ lại tình yêu của mình trong quá khứ mà nói với Bạch Vân: “Thật ra, tôi cũng không biết chắc chắn yêu một người có cảm giác như thế nào, nhưng mà, yêu một người chắc chắn sẽ có cảm giác, sẽ xấu hổ, sẽ gấp gáp, sẽ tức giận, sẽ né tránh.”
Sophia đột nhiên dừng lại một chút mới tiếp tục nói với Bạch Tô: “Nhưng yêu một người nhất định sẽ có một loại cảm giác, chứ không phải một chút cảm giác cũng không có.”
Khi Bạch Tô nghe được lời này lại một lần nữa không ý thức được mà ngẩn người một chút.
Bởi vì… Những cảm giác đó, cô đều không tìm thấy trên người của Lâm Lập.
Cảm giác duy nhất mà Lâm Lập cho cô chính là phải tiếp nhận, là lạnh nhạt như nước.
Suốt những năm qua giữa bọn họ chưa từng cãi nhau, không có nghi ngờ cũng chưa từng một chút bất mãn nào và đương nhiên cũng chưa từng có rung động.
Bạch Tô giống như một con rối gỗ đã được lập trình từ trước, cô bỗng nhiên cảm thấy như bản thân chỉ đang diễn kịch mà thôi.
Lâm Lập và cô không thể tiếp xúc, Lâm Lập nói với cô cứ từ từ, cô liền đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới nguyên nhân lại là vì không yêu.
“Nếu như cô cần thì tôi có thể kể qua cho cô một vài câu chuyện về tình yêu.
Không thì, hay là tôi kể lại quá khứ của mình cho cô nghe nhé.”
Bạch Tô bỗng nhiên lại đứng bật dậy từ trên ghế, sau đó lùi lại vài bước, xông tới chỗ Sophia, nói: “Cảm ơn cô, tôi nghĩ bây giờ đã không cần thiết phải kể chuyện gì nữa rồi, dường như tôi có thể hiểu ra mọi chuyện rồi.”
“Nếu như cô không để ý thì tôi xin phép đi trước, cảm ơn cô.”
Bạch Tô cũng không biết tại sao cô lại sợ hãi khi tiếp tục trị liệu tâm lý, cô cảm thấy, dường như tất cả thế giới quan đều giống như đang dần dần sụp đổ vậy.
Sophia cũng không hề giữ Bạch Tô lại mà là để Bạch Tô rời đi tự nhiên.
Bạch Tô dường như chạy trốn về nhà vậy.
Buổi sáng hôm đó, cô cùng với Lâm Lập cùng nhau ăn cơm, không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lập, muốn đi tìm xem rốt cuộc cuối cùng thì cảm giác của cô đối với Lâm Lập là loại cảm giác thế nào.
Nhưng mà, cô không phát hiện một chút cảm giác nào giữa cô và Lâm Lập.
Bình thản, tự nhiên.
Dường như chú ý đến việc Bạch Tô vẫn luôn nhìn về phía mình, cho nên Lâm Lập cũng tự nhiên mà ngẩng đầu, nhìn nhìn Bạch Tô, nhíu mày hỏi Bạch Tô một câu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, em chỉ là cảm giác như đã rất lâu rồi chưa gặp anh thôi.”
Lâm Lập cười nhẹ một chút: “Nhưng đoạn thời gian này, ngày nào anh cũng đều ở bên cạnh em mà.”
“Vậy chồng ơi, anh nói xem tại sao em đối với anh lại không có cảm giác trái tim rung động, hồi hộp như những cô gái trẻ vậy? Anh đối với em có loại cảm giác đó không?”
Cô nghiêm túc nhìn về phía Lâm Lập.
Lâm Lập nhíu nhíu lông mày: “Không có.
Nếu như có loại cảm giác đó mới không bình thường.
Chúng ta đã qua cái tuổi đó rồi, cảm giác của anh đối với em chỉ là anh muốn bảo vệ em, để em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Mà cảm giác của em đối với anh, anh nghĩ có lẽ là tin tưởng.”
Tất cả những nghi ngờ của Bạch Tô dường như chỉ bởi vì những câu nói này của Lâm Lập mà có chút thay đổi và lung lay rồi.
Một vấn đề mà cô lo lắng cả một ngày, cuối cùng chỉ bởi vì vài câu nói của Lâm Lập mà cảm thấy cảm giác giữa mình và Lâm Lập cũng đúng là như vậy.
Bạch Tô không tiếp tục hỏi Lâm Lập, sau khi cô ăn xong cơm tối, liền nhấc người đứng dậy, tiến về phía phòng tắm, chuẩn bị bắt đầu tắm rửa.
Đợi đến lúc Bạch Tô tắm xong đi ra ngoài, cô đã lau hết đi những vết nước dính trên người, khi lần nữa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Lâm Lập đang ngồi trên sô pha xem gì đó.
Bạch Tô vẫn nhẹ nhẹ nhàng nhàng bước về bên cạnh phía Lâm Lập đang ngồi, cô ngồi xuống cạnh Lâm Lập, lông mày cô khẽ nhíu lại mà nhìn Lâm Lập: “Em có thể đi tìm một công việc được không?”
Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một khuôn mặt biểu cảm đầy phức tạp của Lâm Lập, mặc dù rất phức tạp nhưng mà cô cũng cảm thấy thứ cảm xúc đó dường như cũng có một vài sự quen thuộc.
Lâm Lập đặt bản báo cáo lên trên sô pha, bắt đầu xoay người nhìn về phía Bạch Tô: “Tại sao lại nghĩ tới việc muốn tìm một công việc vậy?”
Nghe xong câu hỏi này, Bạch Tô ngẫm nghĩ một chút: “Em chỉ muốn mình có thể càng hiểu rõ cảm giác của anh hơn một chút.”
Lâm Lập nhẹ nhàng cười một cái, nhìn nhìn Bạch Tô: “Nhưng mà, anh cũng muốn sẽ bảo vệ em thật tốt, để em không cần phải tận mắt nhìn thấy sự hiểm ác của thế giới này.”
Mỗi một lần khi mà Bạch Tô đưa ra một vấn đề nào đó, đều sẽ bị Lâm Lập lấy ra đủ loại lý do để mà cự tuyệt.
Nhưng cô dường như lại cảm thấy tất cả những gì mà Lâm Lập nói đều rất có lý.
Nhưng mà… Cô lại có cảm giác dường như có chỗ nào đó không đúng.
Những thứ này đều là từ sau khi gặp phải người phụ nữ đó và Sophia, Bạch Tô mới bỗng nhiên nhận thức tới.
Cho nên, sau khi Bạch Tô trầm mặc một lúc, bỗng nhiên lại nhìn về phía Lâm Lập, lại thêm một lần nữa đặt vấn đề: “Những lúc khi mà anh ở bên cạnh em thì bên ngoài còn người phụ nữ nào khác không?”
Lâm Lập nghe thấy lời của Bạch Tô nói xong liền nhíu mày: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
“Em chỉ là muốn hỏi cho rõ, anh mau trả lời em đi.”
“Là đã có tình cảm sâu sắc, đi vào trong tim hay là chưa tiến vào trong tim?”
Lâm Lập lại một lần nữa hỏi.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía Bạch Tô, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của Bạch Tô vậy.
Bạch Tô suy nghĩ một chút, trả lời: “Chắc là đã đi vào trong tim ý.”
“Không có.”
Câu này Lâm Lập trả lời một cách rất kiên định.
Bạch Tô ngơ ngác một lúc lại tiếp tục hỏi Lâm Lập thêm một vấn đề: “Vậy quan hệ trên giường thì sao? Bao nhiêu năm nay, anh có từng gặp qua người phụ nữ nào mà có thể trèo lên giường của anh chưa vậy?”
Bạch Tô chớp chớp đôi mắt, lại hỏi lần nữa.
Lông mày Lâm Lập càng cau lại chặt hơn, anh ta không hề trả lời vấn đề này mà chỉ một mạch nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, dường như muốn nhìn thấu Bạch Tô vậy.
Qua một lúc lâu, Lâm Lập mới lại một lần nữa trả lời một câu: “Không có.”
Thực ra Bạch Tô có thể cảm nhận được rằng, hai vấn đề này câu trả lời của Lâm Lập có sự khác biệt, cho nên, Bạch Tô nhìn về phía Lâm Lập “Chồng à, anh sẽ không lừa em đâu nhỉ?”
Câu trả lời này vừa nói ra thì điện thoại của Bạch Tô cũng cùng lúc reo lên.
Bạch Tô liếc mắt một cái nhìn tên hiển thị trên điện thoại, bỗng chốc có chút vui vẻ, lập tức nhận ngay cuộc gọi, hướng về phía đầu kia điện thoại mà nói: “Erica, làm sao vậy?”
Erica nói vào điện thoại: “Mẹ, mẹ tốt nghiệp trường đại học nào vậy, trên thế giới này còn có chị em sinh đôi nào không ạ?”
“Con có thể thử hỏi bố con xem.”
Nghe những lời này, Erica liền biết Bạch Tô có thể là không biết cho nên lại bổ sung thêm một câu..
Danh Sách Chương: