Caesar cầm ví tiền đưa cho Bạch Tô.
“Cô làm rơi ví tiền.” Giọng Caesar trầm thấp quyến rũ.
Bạch Tô nhận lấy, vội nói “cảm ơn”, sau đó im lặng.
Caesar nhìn cô, không có ý định rời đi.
Hai người đứng trước cửa, không ai nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương.
Hơi thở của Bạch Tô thoang thoảng mùi rượu vang, đĩa quay còn vang lên tiếng nhạc thư giãn, bầu không khí mờ ám dần dần dâng lên.
Giây phút ấy, Bạch Tô lại cảm thấy người đàn ông xa lạ này lại có cảm giác rất quen thuộc.
Cô biết Caesar đã có bạn gái nên không thể cho anh ta ở lại đây.
“Anh không có chuyện gì thì về đi.” Bạch Tô quay lưng lại muốn vào phòng.
Caesar cau mày nhìn bóng lưng cô: “Chúng ta…” Anh tạm dừng một chút, cau mày như đang trầm tư, chần chờ nói: “Trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó không…” Anh cảm thấy giây phút này quá quen thuộc.
Nghe vậy, Bạch Tô cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Giọng nói này, giọng điệu này, là Phó Vân Tiêu sao? Bởi vì cô quay lưng về phía Caesar nên không thể thấy diện mạo của anh.
Lúc không nhìn mặt, lại nghe thanh âm… rõ ràng rất giống Phó Vân Tiêu! Bạch Tô cuống quýt xoay người lại, nhưng lập tức tỉnh táo… Sao có thể là Phó Vân Tiêu? Người này rõ ràng là Caesar.
Mình điên rồi à? Bạch Tô cười tự giễu.
Cô quá nhớ Phó Vân Tiêu, bắt đầu phạm phải sai lầm sơ đẳng này.
Lúc Phó Vân Tiêu bỗng dưng biến mất, Bạch Tô đã từng điên cuồng tìm Phó Vân Tiêu, cũng từng cảm thấy bóng lưng ai đó rất giống Phó Vân Tiêu, sau đó đuổi theo, nhưng phát hiện đó không phải là Phó Vân Tiêu.
Khi đó mọi người đều cảm thấy Bạch Tô điên rồi, Bạch Tô lại không cho rằng mình bị điên.
Cô chỉ nghĩ nếu mình chờ Phó Vân Tiêu, chờ lâu một chút anh ấy sẽ về.
Nhưng đã bao nhiêu ngày tháng, Phó Vân Tiêu đã trở thành niệm tưởng trong lòng cô.
Khi không thể chịu nổi, cô suy nghĩ về Phó Vân Tiêu một chút, lúc bình thường chỉ sống bằng lý trí.
“Chưa từng gặp.” Bạch Tô xoay người lại nói.
Lúc đó, Caesar cũng thu hồi mọi suy nghĩ, chỉ nghiêm túc gật đầu, đóng cửa giúp Bạch Tô rồi rời đi.
Bạch Tô buồn bã trở về phòng, rót đầy rượu vang vào ly.
Bạch Tô còn chưa kịp uống thì di động vang lên.
Người gọi tới là thám tử tư.
Bạch Tô nhíu mày, cô không nhớ mình đã giao thiệp với văn phòng thám tử này.
“Chào cô Bạch.”
Bạch Tô vừa bắt máy, bên kia khách sáo chào hỏi với cô.
“Chào anh.” Bạch Tô lễ phép đáp.
“Chuyện là thế này, hai năm trước cô từng nhờ chúng tôi tìm một người giúp cô, bây giờ chúng tôi đã có tung tích của người này.” Thám tử tư bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Bạch Tô mới nhớ ra hai năm trước cô đã liên lạc với một văn phòng thám tử tư để tìm kiếm Phó Vân Tiêu.
“Là Phó Vân Tiêu hả?” Bạch Tô sốt ruột hỏi.
“Đúng thế.
Chúng tôi phát hiện người này rất giống anh Phó.
Chúng tôi kết bạn với cô trước, sau đó gửi ảnh cho cô, còn cần cô xác nhận lần cuối.”
Bạch Tô rất vui vẻ, cúp điện thoại rồi mau chóng gửi ID mạng xã hội của mình cho đối phương.
Một lát sau, đối phương gửi cho Bạch Tô mấy bức ảnh.
Mặc dù ảnh chụp đều rất mờ, nhưng Bạch Tô vẫn lập tức nhận ra người đó chính là Phó Vân Tiêu.
Gương mặt này chính là Phó Vân Tiêu! Bạch Tô kích động không nói nên lời, cầm ảnh chụp sờ tới sờ lui.
Cô bình tĩnh lại một chút rồi gọi điện thoại cho thám tử tư.
“Tôi xác định anh ấy chính là Phó Vân Tiêu.
Các anh hãy trông chừng anh ấy giúp tôi!” Bạch Tô van xin.
“Cô Bạch yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng liên lạc với anh ấy.” Thám tử tư đáp.
“Vậy… Các anh có phương thức liên lạc của anh ấy không? Tôi muốn nói chuyện điện thoại với anh ấy trước…” Bạch Tô khẽ hỏi.
“Xin lỗi cô, chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp anh ấy, còn chưa có phương thức liên lạc…” Thám tử tư do dự một chút rồi nói thêm: “Nhưng chúng tôi đã xác nhận được vị trí đại khái của anh ấy, ngày mai vừa có tin tức sẽ lập tức báo cho cô.”
“Vâng… Làm phiền các anh.” Bạch Tô nói cảm ơn.
Mặc dù cô có vẻ rất bình thường, nhưng bàn tay đã run rẩy.
“Nếu liên lạc được với anh Phó thì cô dự tính gặp nhau khi nào?” Thám tử tư lại hỏi tiếp.
“Càng sớm càng tốt.” Bạch Tô khẳng định.
Cúp điện thoại xong, Bạch Tô vẫn không thể bình tĩnh được.
Cô vốn định lập tức lái xe về nhà, cùng họ đi tìm Phó Vân Tiêu.
Nhưng cuộc họp này rất quan trọng, cô đành phải kìm nén cảm xúc.
Hai năm qua, đây là tin tức tốt nhất mà cô nghe được, cũng là lần đầu tiên cô tiếp cận gần anh nhất.
Bao nhiêu lần đêm khuya tỉnh dậy, cô đều cho rằng Phó Vân Tiêu nằm bên cạnh mình, bao nhiêu ngày đêm kiệt sức vì tìm kiếm Phó Vân Tiêu.
Mà bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể yên ổn.
Đây là đêm Bạch Tô ngủ ngon giấc nhất.
Không có ác mộng, không có thất vọng, không bừng tỉnh nửa đêm, chỉ có vui mừng trước khi gặp lại…
Hai năm, cuối cùng cũng chờ được anh về.
Hai năm, cuối cùng cũng gặp lại anh.
Hôm sau, Bạch Tô vẫn mất hồn mất vía trong cuộc họp.
Cô cố kìm nén vui vẻ miễn cưỡng họp xong, giữa chừng vẫn cúi đầu xem di động, sợ bỏ qua tin tức của Phó Vân Tiêu.
Đến giữa trưa, thám tử tư lại gọi điện cho cô, nói đã liên lạc được với anh Phó, hẹn gặp vào tối nay ở dưới lầu tập đoàn Phó Thị.
Họp xong, trời đã sắp tối.
Bạch Tô vội vàng về phòng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng chạy xuống bãi đỗ xe.
Đến nơi, cô mới nhớ ra xe mình bị chết máy giữa đường nên đã gọi điện thoại kéo về thành phố A.
Bạch Tô chuẩn bị bắt taxi trở về, nhưng khách sạn ở gần vùng núi, Bạch Tô chờ nửa tiếng mà không tìm được chiếc xe nào.
Bạch Tô đang sốt ruột, đụng vào túi áo mới nhớ ra mình quên ví tiền trong phòng, cô nhanh chóng trở về khách sạn tìm ví tiền.
Ví tiền bị nhân viên dọn dẹp cất đi.
Bạch Tô báo số phòng, lễ tân trả lại ví cho cô.
Bạch Tô kiểm tra một chút, trong ví tiền không thiếu thứ gì, xoay người chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.
Đúng lúc này, bỗng có người gọi tên cô từ đằng sau..
Danh Sách Chương: