Bạch Tô cau mày, ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu: “Thật sao?”
Phó Vân Tiêu gật đầu, đưa ra lý luận khác còn khốn nạn hơn: “Em nghĩ mà xem, tôi có phải là người thông minh không?”
Cái này thì đúng.
Bạch Tô gật đầu.
Phó Vân Tiêu lại nói: “Cho nên người thông minh sẽ không bại lộ kẻ thứ ba để người ta bắt quả tang, đúng không?”
Lý do này cũng có lý.
Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Phó Vân Tiêu kéo cô dậy, dịu dàng nói với cô: “Được rồi, em đừng nghi ngờ nữa, tôi dẫn em đi ăn cơm.
Hôm nay tôi gặp phải vấn đề rất khó giải quyết, buổi trưa với buổi tối tôi đều chưa ăn cơm, bây giờ tôi rất đói.
Chúng ta đi ăn thôi.”
Bạch Tô tin tưởng Phó Vân Tiêu không phải vì anh giải thích rõ ràng, mà vì cô quyết định tin tưởng.
Khi Phó Vân Tiêu mang giày xong, Bạch Tô đi theo anh ra ngoài.
Hai người chậm rãi bước đi, Phó Vân Tiêu mới giải thích: “Tôi không thích phụ nữ đa nghi.
Em là người thông minh, cho nên tôi mong em có thể suy nghĩ mấy vấn đề này bằng đầu óc.
Tôi thích một người phụ nữ tin tưởng tôi vô điều kiện.”
Anh nghiêm túc nhìn Bạch Tô, ánh mắt rất chân thành, nhưng Bạch Tô lại cảm thấy mờ mịt.
Cuối cùng, cô vẫn gật đầu.
Phó Vân Tiêu dẫn Bạch Tô đi ăn tối ở nhà hàng gần đó.
Ăn xong, hai người đi ngang qua quảng trường âm nhạc.
Độ cao của suối phun nơi này có thể đạt tới 20 tầng, hơn nữa do cấu tạo đặc thù của ngọn đèn hình chiếu trong công viên, khi suối phun dâng lên có thể phản chiếu hình ảnh của tất cả mọi người chung quanh nó.
Lần đầu tiên Bạch Tô thấy suối phun kiểu này, cho nên muốn dừng chân quan sát một chút.
Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Được rồi, đừng nhìn, có gì đâu mà nhìn, tôi còn bận họp nữa.”
Bạch Tô cảm thấy lần này Phó Vân Tiêu có vẻ rất không kiên nhẫn.
Trước kia Phó Vân Tiêu có thể bao dung cô vui vẻ chơi một chút, nhưng lần này anh lại rất vội vàng.
Bạch Tô thầm nghĩ, có lẽ công việc của Phó Vân Tiêu rất khó giải quyết, áp lực quá lớn nên mới thế.
Cho dù lý do này không vững vàng, song Bạch Tô vẫn biện minh cho anh như thế.
Sau đó, cô lưu luyến cùng Phó Vân Tiêu trở về khách sạn.
Sau khi về khách sạn, Phó Vân Tiêu lại vội vàng vàng rời đi, chỉ để lại Bạch Tô buồn bực trong phòng.
Phó Vân Tiêu đến văn phòng tạm thời trong công ty rồi gọi điện cho Sophie.
Không lâu sau, Sophie đã đến.
Cô mang giày cao gót, bước đi rất có tiết tấu.
Cô bước đến trước mặt Phó Vân Tiêu, thản nhiên ngồi xuống đối diện anh, đặt ảnh chụp và video lên bàn, mỉm cười nói: “Chi bằng anh làm bạn với cô Bạch Tô đi, tôi đau lòng cho cô ấy thay anh đấy.
Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày nhìn Sophie: “Nếu bây giờ tôi mềm lòng thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Cô ấy không ngốc như cô nghĩ, cô ấy rất thông minh.
Nhưng cũng chính vì cô ấy quá thông minh nên mới càng khiến tôi đau lòng.”
Người ngu ngốc thì có lẽ chuyện chia tay sẽ là một nhát dao chí mạng.
Nhưng đối mặt với người thông minh như Bạch Tô, hành vi của họ lại như lăng trì.
Bởi vì Bạch Tô rất thông minh, cho nên cô sẽ không tin tưởng chỉ vì một chút bằng chứng.
Cho nên kế hoạch là Phó Vân Tiêu sẽ tiết lộ chút tin tức cho Bạch Tô, sau đó để Bạch Tô dần dần biết đến sự tồn tại của Sophie, chậm rãi nhận thấy sự khác thường của Phó Vân Tiêu.
Sau nhiều lần phát hiện, ngụy trang, phát hiện…
Cuối cùng Bạch Tô không thể nhịn được nữa mà hoàn toàn tin tưởng.
Dù sao lần này họ phải đối mặt với kẻ địch quá xảo quyệt.
Phó Vân Tiêu cần đóng kịch, anh cần cho người ngoài, nhất là Lâm Lập biết anh với Bạch Tô đã toàn toàn chia tay.
Anh cũng phải khiến Lâm Lập tin rằng anh đã không yêu Bạch Tô, cho nên anh không thể cho Bạch Tô biết chân tướng, sau đó kêu Bạch Tô phối hợp đóng kịch với mình.
Lâm Lập quá xảo quyệt, người biết càng ít càng tốt.
Phó Vân Tiêu muốn đẩy người thân yêu nhất của mình ra xa, sau đó mới có thể tuyệt xử phùng sinh.
Thế thì cả hai người mới được an toàn.
Anh không muốn Bạch Tô lại chịu khổ thêm lần nữa.
Nếu nhất định phải chịu khổ thì anh không muốn Bạch Tô bị người khác tra tấn, anh thà chính mình tra tấn cô ấy.
Vậy thì anh mới có thể nắm chắc mức độ.
Nắm được quyền chủ động thì mới không xuất hiện những hậu quả không thể khống chế.
Nghe Sophie nói xong, ánh mắt Phó Vân Tiêu trầm xuống, nhìn cô ta nói: “Ngày mai, chúng ta gặp nhau ở sân trượt tuyết.”
Sophie gật đầu, đưa ảnh chụp Bạch Tô mà mình phái người theo dõi cho Phó Vân Tiêu, sau đó đứng dậy nói: “Được rồi, không còn chuyện gì thì tôi di đây.”
Sophie lưu loát đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Sau đó chợt nhớ ra gì đó, cô lại dừng bước, mở khóa ba lô của mình lấy một cái túi nhỏ đưa cho Phó Vân Tiêu: “Cho anh.
Anh về cho Bạch Tô mặc.”
Phó Vân Tiêu liếc nhìn chiếc túi.
Đó là một bộ nội y bằng ren, trông vô cùng quyến rũ.
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn Sophie.
Cô bất đắc dĩ nhún vai, giải thích: “Nếu đã quyết định làm vậy thì đừng do dự nữa.
Đau dài không bằng đau ngắn.”
Phó Vân Tiêu không nói một lời.
Sophie đặt chiếc túi xuống rồi kéo khóa ba lô, sau đó rời đi.
Anh nhìn bóng lưng Sophie thật lâu, điện thoại bỗng reo lên, là Bạch Tô gọi tới.
Anh nhìn màn hình một lát, cuối cùng vẫn bắt máy, chẳng qua giọng điệu hơi lạnh lùng: “Sao vậy?”
“Tôi muốn tăng ca với anh.” Bạch Tô chần chờ nói.
Phó Vân Tiêu xách túi nội y, nói vào điện thoại: “Không cần đến đây tăng ca với tôi.
Tôi đã làm việc xong, sẽ trở về với em ngay.”
“Vâng.” Có thể thấy Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tôi chờ anh.” Nói xong, Bạch Tô cúp máy.
Mười phút sau, Phó Vân Tiêu đã trở về.
Anh thấy Bạch Tô đang ngồi trước TV, vừa xem TV vừa lột vỏ cam, đã lột được ba bốn trái.
Phó Vân Tiêu vừa vào phòng, khẽ nhíu mày nhìn Bạch Tô: “Em đang làm gì vậy?”
“Vắt nước cam cho anh.” Bạch Tô cười đáp.
Phó Vân Tiêu ngây người, hỏi cô: “Tại sao em lại tự làm mấy thứ này?”.
Danh Sách Chương: