Thấy Bạch Hà bắt đầu chạy bộ, trên mặt Bạch Tiểu Bạch cũng lộ ra một nụ cười thoải mái, gọi một tiếng, đuổi theo Bạch Hà.
Liên tục hai ngày đều bình an không có việc gì xảy ra.
Bởi vì Bạch Hà đã có chuẩn bị, anh vẫn luôn duy trì cảnh giác khi ở trước mặt Phó Vân Tiêu và Erica, không để lộ ra bất kì dấu vết gì.
Sau khi Bạch Tiểu Bạch chạy bộ về đến nhà liền vui vẻ đem chuyện sau tai Bạch Hà không có hình xăm mình nói cho Bạch Tô nghe, để Bạch Tô yên tâm.
Ngày thứ ba, Bạch Tiểu Bạch đang ở trong nhà cùng Bạch Tô trò chuyện, bỗng nhiên nhận được điện thoại của vũ đoàn.
Ngày thứ tư, tạm thời có vở diễn, gọi Bạch Tiểu Bạch cùng Bạch Hà về vũ đoàn.
“Mẹ, con phải quay về vũ đoàn, chờ lần sau con và Bạch Hà sẽ trở về thăm mẹ.
”
Bạch Tiểu Bạch lưu luyến không rời từ biệt Bạch Tô.
“Vậy con có muốn mẹ cùng con quay về vũ đoàn không?”
Sau khi biết được Bạch Tiểu Bạch phải quay về vũ đoàn, Bạch Tô đột nhiên hỏi Bạch Tiểu Bạch một câu.
“Thật không ạ?”
Nghe tin Bạch Tô muốn cùng cô quay về, Bạch Tiểu Bạch không che giấu được lộ ra cảm xúc vui vẻ, nắm tay Bạch Tô tay lắc lắc.
“Ừ…… để mẹ nói chuyện với ba con một chút.
”
Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch cười dịu dàng với cô, sau đó trở về phòng ngủ, muốn tìm Phó Vân Tiêu nói chuyện một chút.
Tuy rằng sau tai Bạch Hà không có hình xăm, hơn nữa trong hai ngày nay Bạch Hà đối xử với Bạch Tiểu Bạch cực kì tốt, cũng nhìn không ra có biểu hiện gì khác thường.
Nhưng mà trong lòng Bạch Tô luôn có một vướng mắc, vẫn cứ không yên tâm để Bạch Tiểu Bạch rời đi như vậy.
“Em không yên tâm để một mình Bạch Tiểu Bạch trở về vũ đoàn, tuy rằng Bạch Hà không có hình xăm, nhưng mà em vẫn lo lắng cho con gái.
”
Trở về phòng ngủ, Bạch Tô vẫn có chút lo lắng nói một câu.
Phó Vân Tiêu rót một ly nước cho Bạch Tô, bưng lên cho Bạch Tô.
“Anh hiểu, không cần quá lo lắng, anh sẽ phái người âm thầm bảo vệ nó.
”
Phó Vân Tiêu ánh mắt thâm trầm, nhìn Bạch Tô nói.
Uống nước xong, Bạch Tô tâm tình bình ổn hơn một chút, nhưng vẫn là có chút không yên tâm.
“Em còn muốn cùng Bạch Tiểu Bạch trở về vũ đoàn, em không yên tâ,.
”
Bạch Tô đem ly nước đặt sang một bên, nhìn vào mắt Phó Vân Tiêu, bắt đầu trưng cầu ý kiến của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nắm tay Bạch Tô, suy nghĩ một lát.
“Được, vậy em đi cùng đi, anh xử lí xong công việc trong tay sẽ đi tìm mọi người.
”
Cuối cùng, Phó Vân Tiêu vẫn là gật gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Bạch Tô.
“Chú ý an toàn.
”
Sau khi đồng ý, Phó Vân Tiêu lại dặn dò Bạch Tô một câu.
“Được.
”
Bạch Tô nhẹ nhàng lên tiếng, bắt đầu sắp xếp hành lý, chuẩn bị cùng bọn Bạch Tiểu Bạch cùng nhau rời đi.
Trưa hôm đó, Bạch Tô liền đi theo bọn Bạch Tiểu Bạch cùng nhau trở về vũ đoàn.
Sau đó, vì để thuận tiện chăm sóc Bạch Tiểu Bạch, ở khu vực gần với vũ đoàn, Bạch Tô lại thuê một căn nhà, mỗi ngày nấu cơm cho Bạch Tiểu Bạch, dặn dò Bạch Tiểu Bạch mỗi ngày nhớ phải về nhà ăn cơm.
Đương nhiên, về nhà ăn cơm ngoài Bạch Tiểu Bạch ra, còn có Bạch Hà.
Thông qua sự quan sát hai ngày nay của Bạch Tô, Bạch Hà vẫn giống như khi ở thành phố A, luôn quan tâm săn sóc cho Bạch Tiểu Bạch, vẫn không nhìn ra có bất kì sự khác thường nào, trái tim Bạch Tô lúc này mới thả lỏng hơn một chút.
Vào ngày thứ ba khi Bạch Tô đến vũ đoàn, sáng sớm Bạch Tiểu Bạch ra ngoài đi làm, Bạch Tô bỗng nhiên gọi Bạch Tiểu Bạch lại.
“Chờ đã, tiểu bạch.
”
Bạch Tô đứng ở trước cửa gọi Bạch Tiểu Bạch một tiếng.
“Sao vậy mẹ?”
Bạch Tiểu Bạch dừng chân, lộ ra nụ cười, nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn Bạch Tô một cái.
“Buổi tối mẹ sẽ làm cho các con một bữa tiệc lớn, chờ con về nhà ăn cơm!”
Bạch Tô lại dặn dò Bạch Tiểu Bạch một câu.
“Hai ngày này mẹ đến, mỗi ngày không phải đều là bữa tiệc lớn sao?”
Bạch Tiểu Bạch hiểu rõ ý của Bạch Tô, nhưng cũng không vạch trần cô, ngược lại nghịch ngợm nở một nụ cười tươi.
“Ừ…… Hôm nay sẽ càng nhiều món hơn.
”
Bị Bạch Tiểu Bạch hỏi ngược lại như vậy, Bạch Tô có chút ngượng ngùng, bổ sung them một câu.
“Biết rồi! buổi tối con sẽ đưa Bạch Hà cùng về nhà ăn cơm.
”
Bạch Tiểu Bạch rất quý trọng khoảng thời gian bên cạnh Bạch Tô, vui vẻ đáp lại Bạch Tô.
những lời này của cô bỗng nhiên nhắc nhở Bạch Tô.
Từ khi cô tới đây được hai ngày, vẫn luôn làm những món mà Bạch Tiểu Bạch thích ăn, ngược lại không để ý đến khẩu vị của bạch hà.
“Vậy con hỏi Bạch Hà một chút xem nó thích ăn cái gì? Mẹ sẽ chuẩn bị những món hợp với khẩu vị của các con.
”
Nghe thấy Bạch Tô hỏi khẩu vị của Bạch Hà, Bạch Tiểu Bạch càng thêm vui vẻ, cảm thấy đây chính là sự chấp nhận của Bạch Tô đối với Bạch Hà.
“Thịt thái sợi mỏng xào nước tương, cá xào vạt.
”
Bạch Tiểu Bạch không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra.
“Yo, nhớ rõ ràng như vậy cơ à.
”
Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô cố ý trêu Bạch Tiểu Bạch một câu.
“mẹ đây thích ăn cái gì con có nhớ rõ không?”
Những lời này, Bạch Tô là cố ý hỏi Bạch Tiểu Bạch.
“Ngươi thích ăn bắp xào đậu cô ve cùng……”
Bạch Tiểu Bạch suy nghĩ cẩn thận một lát, nhưng vẫn là mắc kẹt.
“Haizz…… Đây là sự chênh lệch a, mẹ chung quy vẫn kém cạnh so với người khác.
”
Giọng nói của Bạch Tô muốn có bao nhiêu sự tủi thân liền có bấy nhiêu sự tủi thân, giả vờ ghen tuông.
Nhưng mà Bạch Tiểu Bạch nhìn không ra là Bạch Tô ghen thật hay ghen giả, rất nhanh chạy bến kéo kéo cánh tay Bạch Tô tỏ vẻ lấy lòng.
“Mẹ, vậy mẹ nói cho con biết mẹ thích ăn cái gì, con làm cho mẹ có được không?”
Bạch Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt, làm nũng lắc lắc cánh tay Bạch Tô.
“Được rồi, mau đi làm đi, mẹ trêu con thôi.
”
Đã hàn huyên được một lúc rồi, lo lắng Bạch Tiểu Bạch sẽ đến trễ, Bạch Tô cũng không trêu Bạch Tiểu Bạch nữa, lúc này mới để Bạch Tiểu Bạch nhanh chóng rời đi.
“Xì! Mẹ thật xấu tính!”
Bạch tiểu cũng giả bộ tức giận bĩu môi hướng về phía Bạch Tô, lúc này mới rời đi, đi đến vũ đoàn.
“Hy vọng Bạch Hà là một đứa trẻ tốt.
”
Nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Bạch, trong ánh mắt Bạch Tô vẫn không che giấu được lộ ra một tia lo lắng, nhỏ giọng nói ra tiếng lòng.
Cho đến khi bóng dáng Bạch Tiểu Bạch biến mất ở trong tầm mắt, Bạch Tô lúc này mới xoay người trở về phòng, đầu tiên phải sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Buổi tối, Bạch Tô cố ý làm món ăn mà Bạch Hà thích, chuẩn bị một bữa tối gia đình đầy đủ dinh dưỡng nhưng đơn giản.
Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, đều là các món Bạch Hà thích ăn, Bạch Tiểu Bạch cùng Bạch Hà đều có vẻ rất vui vẻ.
“Cảm ơn dì đã chiêu đãi, ở nước ngoài rất khó có thể ăn được những món ăn ngon của quê nhà như vậy.
”
Bạch Hà tỏ vẻ chân thành cảm tạ với Bạch Tô.
Bạch Tô khiêm tốn cười cười “Các con thích là tốt rồi.
”
Trong lúc ăn cơm tối, Bạch Hà cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Bạch Tiểu Bạch, lột tôm gắp đồ ăn, nghiễm nhiên trở thành một người bạn trai ấm áp đủ tiêu chuẩn.
Bạch Tô nhìn thấy Bạch Hà dịu dàng như vậy, dựa theo lý mà nói, hẳn là hoàn toàn buông lỏng đề phòng với Bạch Hà rồi, nhưng mà không hiểu sao, cô vẫn không có cách nào thân hơn với Bạch Hà được, vẫn luôn cảm thấy Bạch Hà có chút nhìn không thấu.
Bữa ăn này trải qua rất nhanh trong sự trò chuyện vui vẻ của cả ba người, tuy rằng Bạch Tô không có cách nào hoàn toàn tin tưởng được Bạch Hà, nhưng cũng bắt đầu đối mặt với thân phận của cậu.
Ăn xong cơm tối, Bạch Tiểu Bạch nhìn Bạch Tô, lại nhìn Bạch Hà, trong ánh mắt khoong thể che giấu không được ý cười.
“Như vậy thật tốt, hai người mà con yêu nhất đều ở bên cạnh con.
”
Bạch Tiểu Bạch nhịn không được hạnh phúc nói một tiếng, tiếp theo một bàn tay nắm lấy tay Bạch Hà, một cái tay khác ôm lấy cánh tay của Bạch Tô.
“Được rồi, mọi người cứ nói chuyện đi, mẹ đi rửa chén.
”.
Danh Sách Chương: